Chương 10:Bà nội trở về

Sau vụ “tai nạn” té lầu kỳ lạ của Như Nguyệt, cả biệt thự nhà họ Lâm như bao phủ bởi một tầng không khí nặng nề. Dù không ai nói ra, nhưng ánh mắt của bốn người anh đều âm thầm đổ dồn về Như Yên – cô em gái mới “trở về” chưa đầy một tháng.

Như Yên luôn tỏ ra nhu mì, yếu đuối, song lại rất khéo léo trong việc lấy lòng người lớn. Duy chỉ có một người – bà nội Lâm – không dễ bị mua chuộc như vậy.

Ngày hôm ấy, một chiếc xe cổ màu đen đỗ trước cổng biệt thự. Bà cụ tóc bạc trắng, tay chống gậy ngọc, ánh mắt sắc bén. Bà nội của Lâm Như Nguyệt – người từng nắm quyền quản lý gia tộc họ Lâm suốt mấy chục năm – cuối cùng đã trở về sau chuyến chữa bệnh dài ở nước ngoài.

Không cần ai thông báo, vừa bước vào nhà, bà đã hỏi thẳng:

— "Như Nguyệt đâu?"

Bà Lâm vội cười lấy lòng:— "Mẹ, con bé đang nghỉ ngơi. Dạo này nó hơi… bướng bỉnh."

— "Bướng bỉnh?" – Bà nội cười lạnh – "Tôi nghe nó bị té từ tầng một xuống, các người cũng không cho điều tra cho ra ngô ra khoai?"

Không khí bỗng chùng xuống.

Ông Lâm cau mày:— "Chuyện trẻ con xô xát thôi mẹ, không nghiêm trọng. Hơn nữa con bé Như Yên cũng là đứa yếu đuối, mới về nhà…"

— "Mới về?" – Giọng bà nội đanh lại – "Tôi nghe bảo nó là thiên kim thất lạc, nhưng sao tôi chưa từng thấy xét nghiệm ADN? Hay các người định đưa người ngoài vào chiếm tài sản nhà tôi?"

Bà Lâm tái mặt.— "Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Con... con đã xác nhận rồi..."

— "Bằng miệng à?" – Bà nội gằn giọng – "Cô tưởng tôi già rồi lú à?"

Không khí gần như đóng băng. Mấy người giúp việc cúi gằm mặt không dám thở mạnh.

Lúc này, Như Yên xuất hiện phía cầu thang, giả vờ rụt rè:— "Cháu chào bà nội..."

Bà nội liếc cô một cái rồi quay đi, lạnh lùng như chưa hề nghe thấy lời chào đó.

— "Gọi Như Nguyệt xuống đây. Tôi muốn gặp con bé." – Bà nội nói, dứt khoát.

Trong phòng khách, khi Như Nguyệt xuất hiện, bà nội đứng dậy, nắm tay cô thật chặt.

— "Bà nội biết cháu của bà không dễ bị bắt nạt. Cháu yên tâm, có bà ở đây rồi."

Như Nguyệt nhìn bà nội, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Ở kiếp trước, khi bà nội trở về, mọi chuyện đã quá muộn. Lần này, bà vẫn là chỗ dựa duy nhất còn đủ tin tưởng.

Bà nội quay sang ông bà Lâm, lạnh lùng tuyên bố:— "Từ nay, tôi sẽ ở lại biệt thự chính. Chuyện gia đình, tôi sẽ đích thân quản lý. Kể cả chuyện cái gọi là 'thiên kim thất lạc'."

Vừa nói, ánh mắt bà vừa quét qua Như Yên – người đang run rẩy đứng phía sau lưng bà Lâm.

Bầu không khí buổi tối hôm đó vô cùng nặng nề.

Bà nội đã về – và sự trở về của bà chính là khởi đầu cho cuộc lật mặt thật sự.

Một tuần sau vụ “té lầu” khiến cả nhà họ Lâm rúng động, Lâm Như Nguyệt trở lại trường học trong sự quan tâm kín đáo từ thầy cô và ánh nhìn soi mói của đám học sinh.

Từ khi buổi họp báo diễn ra, mọi chuyện đã thay đổi. Báo chí đưa tin rầm rộ về sự “trở về” của thiên kim thật – Lâm Như Yên. Cái tên Như Nguyệt dần bị thay thế trong câu chuyện truyền miệng giữa hành lang lớp học.

Dù không ai nói thẳng, nhưng ánh mắt khinh miệt, lời xì xào sau lưng, và cả ánh nhìn thương hại đã nói lên tất cả. Trong mắt mọi người, cô không phải là người thừa kế chính thống nữa. Chẳng qua chỉ là đứa trẻ bị nuôi nhầm.

Mọi chuyện càng trở nên lố bịch hơn vào một sáng đầu tuần.

— Mọi người nghe chưa? Lâm Như Yên sẽ nhập học hôm nay. Chung lớp với Lâm Như Nguyệt đó!

Tin tức lan nhanh như virus.

Không ai biết làm cách nào mà một người chưa từng xuất hiện trong hệ thống học sinh của Học viện Lưu Quang lại có thể đột ngột chen chân vào lớp 12 đặc biệt — nơi chỉ dành cho thiên tài thật sự hoặc con ông cháu cha cực kỳ có thế lực.

Nhưng khi biết người đó là Lâm Như Yên, thiên kim thật được nhà họ Lâm mở họp báo công nhận, thì mọi hoài nghi tan biến. Ai dám nghi ngờ chứ? Với quyền lực của nhà họ Lâm, việc kéo một đứa vào học không phải chuyện khó.

Buổi sáng hôm đó, khi Như Yên bước vào lớp với bộ đồng phục mới tinh, tóc tết nhẹ hai bên và gương mặt cúi thấp rụt rè, cả lớp im bặt vài giây rồi sau đó là một tràng chào hỏi:

— Ủa là thiên kim họ Lâm đó hả? Xinh dữ ha!

— Nghe nói là bị thất lạc hồi nhỏ, đáng thương ghê.

— Còn người trước giờ mình tưởng là con nhà họ Lâm thì… ừm… giả phải không?

Câu cuối cùng được nói nhỏ nhưng lại đâm xuyên qua lòng Như Nguyệt như lưỡi dao bọc nhung.

Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thẳng. Không giận, không buồn, không lên tiếng.

Chẳng ai biết rằng, người mà họ đang thương hại lại là chính chủ thật sự, còn cô gái đang cúi đầu e lệ trước bục giảng… là sản phẩm của một cú tráo thân phận tinh vi.

— Xin chào mọi người… mình là Lâm Như Yên, mong được giúp đỡ… – Như Yên lí nhí nói, đôi mắt rưng rưng.

Cả lớp vỗ tay rào rào.

Như Nguyệt nhếch môi. Diễn sâu thật.

Một đứa vốn chưa từng học đúng chương trình, lại có thể vào lớp 12 đặc biệt. Chỉ cần nhìn bảng điểm giả được nhà trường đưa ra, cô biết ba mẹ đã tốn không ít tiền. Nhưng rồi sao? Đi cửa sau thì vẫn là đi cửa sau. Cái giả mãi mãi không thể thành thật.

Cuộc sống mới bắt đầu. Trên lớp, Như Yên không ngừng cố gắng thể hiện mình là người dễ thương, chăm chỉ, ngoan ngoãn. Những bài kiểm tra ban đầu, cô ta luôn nộp sớm hơn Như Nguyệt vài phút. Nhưng khi trả bài, điểm vẫn lẹt đẹt. Vậy mà vẫn có người khen:

— Cô ấy mới về nước mà đã học được tới vậy là giỏi lắm rồi.

— Đúng đó, còn hơn ai kia sống ở đây cả chục năm mà bị lật tẩy là đồ giả.

Như Nguyệt nghe hết. Nhưng cô chẳng cần thanh minh. Không phải vì cô yếu thế… mà vì, kẻ yếu mới cần giải thích.

Còn cô, sẽ chọn… hủy diệt