Chương 11:Bí mật của huyết thống

Tối muộn hôm đó, trong căn phòng lặng gió, ánh trăng lờ mờ hắt lên nền thảm nhung, Lâm Như Nguyệt bước khẽ đến phòng bà nội. Cô không gõ cửa mà chỉ đẩy nhẹ, bước vào như một thói quen. Bà nội đang ngồi trên ghế, đan khăn len. Nghe tiếng động, bà ngước lên — đôi mắt hiền hậu liền dịu đi khi thấy bóng dáng đứa cháu gái yêu quý.

“Có chuyện gì sao, cháu bà?”

Như Nguyệt ngồi xuống bên chân bà, tay đặt lên đầu gối người bà già nua nhưng vẫn vững vàng hơn cả Lâm gia ấy. Cô nhìn vào mắt bà, lần đầu tiên mang theo sự do dự — nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, trầm thấp và đầy quyết tâm.

“Bà nội… con cần nói một bí mật. Con biết chuyện này nghe sẽ rất hoang đường, nhưng bà là người duy nhất con tin được.”

Bà nội không trả lời, chỉ gật nhẹ.

Như Nguyệt hít một hơi, rồi chậm rãi nói:“Kiếp trước… con đã chết. Con bị chính mẹ, bố, và cả Như Yên đẩy vào chỗ chết. Họ vu oan, bịa chuyện, đưa con vào tù. Mọi thứ xảy ra rất nhanh, và đến lúc con nhận ra thì mọi cánh cửa đã đóng lại.”

Bà nội khẽ siết lấy tay cô. Gương mặt bà không hoảng hốt, không bất ngờ như người khác sẽ có — mà là đau lòng sâu sắc, giống như trái tim bà đã đoán được phần nào.

“Nhưng trong một lần… lúc còn trong trại giam, Như Yên đến gặp con. Cô ta đến chỉ để khiêu khích. Và trong lúc tức giận… cô ta đã lỡ miệng.”

“Cô ta nói... cô ta không phải là con ruột của bố. Cô ta là kết quả của một cuộc tình vụng trộm của mẹ. Mẹ đã nuôi giấu cô ta nhiều năm, đợi thời điểm thích hợp thì đưa cô ta về thay thế con.”

Không khí căn phòng chùng xuống. Một lúc sau, bà nội mới lên tiếng, giọng đã lạnh hơn thường ngày:

“Con chắc chắn chứ?”

“Lúc đó… cô ta rất đắc ý, không có lý do gì để nói dối. Và giờ, mọi chuyện đang lặp lại đúng như cũ, thậm chí còn nhanh hơn. Nhưng lần này, con sẽ không để mọi thứ tái diễn.”

Bà nội ngả người ra sau ghế, mắt nhắm hờ, giọng khàn nhưng rõ ràng:

“Vậy thì bà sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cứ để bọn họ tưởng mình đang thắng đi.”

Rồi bà quay sang gọi trợ lý riêng, người luôn theo bà suốt mấy chục năm trời:“Chuẩn bị. Từ ngày mai, điều tra mọi thông tin về đứa con gái tên Như Yên. Từ bệnh viện, trường học, tới sổ khám thai ngày xưa của mẹ nó. Không được bỏ sót bất cứ điều gì.”

Như Nguyệt khẽ tựa đầu vào đùi bà. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy nhẹ lòng. Trên con đường báo thù đầy máu và nước mắt này, ít ra… cô không còn đơn độc.

Sáng hôm sau, bầu không khí trong biệt thự Lâm gia vẫn yên bình một cách giả tạo. Như Yên vừa dọn sang phòng mới, được trang trí xa hoa với mọi thứ hàng hiệu được đích thân bà Lâm lựa chọn. Bà Lâm cười rạng rỡ, nắm tay Như Yên dẫn đi khắp nhà, không ngừng giới thiệu với người làm, thậm chí còn gọi người của truyền thông đến để ghi lại “giây phút đoàn tụ của mẹ con”.

Nhưng đối lập với sự ồn ào ấy, Như Nguyệt im lặng đến lạ. Cô chỉ nhếch môi nhìn cảnh diễn đầy giả dối kia, trong lòng không chút gợn sóng. Mọi thứ quá giống kiếp trước… và cũng quá buồn cười.

Lúc ăn sáng, bốn người anh không có mặt. Chỉ còn ông Lâm, bà Lâm, Như Yên và Như Nguyệt ngồi quanh bàn. Bầu không khí giữa hai cô gái lạnh như băng.

Bà Lâm đưa một ly sữa tới trước mặt Như Yên, giọng ngọt như mật:

“Yên Yên, hôm nay con đi học nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng để bị ốm nha, con là bảo bối mẹ mới tìm lại được đó.”

Như Yên cười dịu dàng, liếc sang Như Nguyệt: “Dạ mẹ. Con sẽ cố gắng học giỏi để ba mẹ tự hào.”

Ông Lâm cũng gật đầu, ánh mắt hài lòng, nhưng khi nhìn sang Như Nguyệt thì chỉ nói một câu hờ hững:“Như Nguyệt, con cũng đừng để thành tích bị kéo xuống.”

Như Nguyệt không đáp. Cô chỉ lạnh nhạt đặt muỗng xuống rồi đứng lên, lễ phép cúi đầu:“Con ăn xong rồi. Con xin phép đi học.”

Tại trường, hôm nay là ngày Như Yên chính thức chuyển đến lớp 12 – lớp đặc biệt nơi Như Nguyệt đang theo học. Tin tức thiên kim thật quay về đã lan khắp học viện Lưu Quang. Dù không ai dám nói thẳng, nhưng ánh mắt dè bỉu dành cho Như Nguyệt ngày càng nhiều.

“Cậu nghe gì chưa? Cô Như Nguyệt hình như chỉ là con nuôi.”

“Ờ, còn cô kia – Như Yên – mới là thiên kim thật đấy.”

“Thế mà trước giờ tưởng Như Nguyệt là danh môn tiểu thư, hóa ra cũng chỉ là con thế thân.”

Như Nguyệt bước qua những lời xì xào, chẳng buồn phản ứng. Cô đã quá quen với ánh mắt này. Nhưng người duy nhất khiến cô để tâm là… Lâm Như Yên.

Buổi trưa, lúc tan học, Như Yên cố tình đi ngang qua chỗ Như Nguyệt, nhẹ giọng:

“Chị, cảm giác làm người dư thừa thế nào? Thật ra… chị nên sớm rời khỏi đây thì tốt hơn. Ở lại chỉ chuốc thêm nhục thôi.”

Như Nguyệt vẫn giữ nụ cười nhạt, không đáp lại.

Đến chiều, lúc hết tiết, trường tổ chức buổi sinh hoạt chào đón học sinh mới. Trong lễ đường, khi tên Như Yên được xướng lên là "thiên kim Lâm gia thất lạc", tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm. Truyền thông có mặt để ghi hình. Như Yên bước lên sân khấu, đôi mắt long lanh, vẻ mặt như một thiên thần dịu dàng.

Nhưng đúng lúc mọi người đang nhìn theo ánh sáng, một bóng người từ đằng sau đi qua, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo vang lên:

“Dù là ai, nếu đã dối trá – sẽ không che được mãi đâu.”

Mọi người quay lại — là Như Nguyệt.

Ánh mắt cô sắc bén. Nhưng chỉ bà nội đang ngồi ở hàng ghế khách mời là hiểu ẩn ý trong câu đó.

Và từ trong góc tối — vệ sĩ của bà nội âm thầm rời đi. Cuộc điều tra thân thế của Lâm Như Yên… chính thức bắt đầu