Cánh cửa phòng cưới bật mở, để lộ không gian lộng lẫy nhưng lại chất chứa sự lạnh lẽo đến thấu xương. Mạnh Dao ngồi trên giường, bộ váy cưới trắng tinh khôi như bị nhấn chìm bởi không khí u ám. Tim cô đập thình thịch, một phần vì sợ hãi, một phần vì những giọt nước mắt chực trào.
Lục Duật bước vào, bóng anh đổ dài trên tấm thảm lông cừu dày. Anh cao lớn, bờ vai rộng và khuôn mặt góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi mắt đen láy của anh lướt qua cô, không một chút cảm xúc, như thể cô chỉ là một vật thể vô tri. Mùi rượu thoang thoảng từ người anh khiến cô khẽ rụt rè.
"Cô không cần phải diễn trò." Giọng anh trầm khàn, mang theo sự chán ghét rõ rệt. "Hôn nhân này là một giao dịch, cô nên nhớ rõ điều đó."
Mạnh Dao siết chặt vạt váy, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô muốn nói, muốn giải thích, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Cô biết anh đang nói về Hạ Lam, người con gái mà anh yêu sâu đậm. Cô biết anh cưới cô chỉ để trừng phạt Hạ Lam, để buộc cô ấy quay về.
Anh tiến lại gần, từng bước chân như giẫm nát trái tim cô. Mạnh Dao nhắm mắt lại, chờ đợi một sự sỉ nhục nào đó. Nhưng anh chỉ dừng lại ở mép giường, đưa tay nới lỏng cà vạt.
"Nhanh lên." Anh ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Mạnh Dao run rẩy mở mắt. Cô hiểu ý anh. Đêm tân hôn, nhưng không có một chút ngọt ngào nào, chỉ có sự lạnh lẽo và một nhiệm vụ cô buộc phải hoàn thành. Cô chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc váy cưới, từng động tác đều nặng trĩu. Khi bộ váy rơi xuống sàn, cô co người lại, cố gắng che đi những phần da thịt trần trụi.
Lục Duật vẫn đứng đó, đôi mắt anh không một gợn sóng. Anh không nhìn cô bằng sự khao khát của một người đàn ông đối với vợ mình, mà chỉ như một người giám sát. Cả đêm tân hôn trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng nức nở nhỏ bé bị Mạnh Dao cố gắng kìm nén. Nước mắt cô thấm ướt gối, mang theo nỗi tủi hờn và tuyệt vọng. Cô biết, cuộc đời mình từ giờ phút này đã hoàn toàn rơi vào bóng tối.