Chương 2: Nước mắt và Sự thờ ơ

Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua khe rèm, chiếu vào căn phòng lạnh lẽo. Mạnh Dao mở mắt, cảm nhận rõ rệt sự trống rỗng bên cạnh. Lục Duật đã rời đi từ lúc nào không hay. Mùi hương nam tính của anh vẫn còn vương vấn trên ga giường, nhưng lại không mang theo chút hơi ấm nào.

Cô chậm rãi ngồi dậy, cơ thể đau nhức như vừa trải qua một trận chiến. Chiếc váy cưới trắng tinh đêm qua giờ nằm co ro dưới sàn, như một lời chế giễu cho cái gọi là "đêm tân hôn". Mạnh Dao cúi người nhặt nó lên, từng nếp gấp nhăn nhúm gợi lại những tủi hổ và ê chề. Cô không kìm được nữa, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống làm ướt đẫm tấm vải trắng.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Một cô giúp việc bước vào, gương mặt cung kính nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự tò mò.

"Thiếu phu nhân, đã đến giờ dùng bữa sáng."

Mạnh Dao vội vàng lau nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo. "Tôi xuống ngay."

Bàn ăn trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô. Lục Duật hiển nhiên đã rời đi làm việc. Mạnh Dao nhìn những món ăn thịnh soạn được bày biện đẹp mắt, nhưng cổ họng cô như bị tắc nghẹn, chẳng nuốt nổi thứ gì. Cô nhớ lại những bữa cơm đơn giản nhưng đầy ắp tiếng cười khi còn sống ở viện mồ côi, nơi cô được yêu thương và chở che. Giờ đây, cô có tất cả mọi thứ, trừ sự ấm áp.

Suốt cả ngày hôm đó, Mạnh Dao gần như chỉ ở trong phòng. Cô không có việc gì để làm, cũng không có ai để nói chuyện. Căn biệt thự rộng lớn này giống như một nhà tù dát vàng, giam hãm cô trong sự cô độc. Chiều tối, khi ánh đèn bắt đầu bật sáng, cô nghe thấy tiếng xe ô tô dừng lại bên ngoài. Lục Duật đã về.

Tim Mạnh Dao khẽ đập nhanh hơn, một cảm giác mong chờ mơ hồ trỗi dậy. Cô không biết mình mong chờ điều gì, một lời hỏi han, hay một ánh mắt khác lạ? Nhưng khi anh bước vào nhà, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như bức tượng điêu khắc. Anh thậm chí còn không nhìn cô một cái, đi thẳng lên thư phòng.

Bữa tối lại diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Lục Duật ngồi đối diện cô, nhưng ánh mắt anh luôn dán chặt vào chiếc máy tính bảng. Anh thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vang, thái độ hoàn toàn thờ ơ. Mạnh Dao cố gắng ăn hết phần cơm của mình, cảm thấy từng miếng ăn đều có vị đắng chát.

Khi bữa ăn kết thúc, Lục Duật đứng dậy. "Cô ở lại, tôi có việc."

Anh nói rồi bỏ đi, để lại Mạnh Dao một mình giữa căn phòng ăn lạnh lẽo. Cô biết, "có việc" của anh có lẽ là tiếp tục công việc, hoặc có thể là đi gặp Hạ Lam. Dù là gì đi nữa, cô cũng không phải là ưu tiên của anh. Mạnh Dao cảm thấy một làn sóng chua xót dâng lên trong lòng. Cô là vợ anh, nhưng lại không bằng một người xa lạ. Cuộc hôn nhân này, rốt cuộc sẽ đưa cô đi đến đâu?