Chương 3: Cô đơn trong nhà xa lạ

Những ngày sau đó trôi qua đều đặn và tẻ nhạt đến đáng sợ. Mạnh Dao sống trong căn biệt thự rộng lớn như một cái bóng. Cô không có quyền ra ngoài nếu không có sự cho phép, và những cuộc gọi về nhà cũ của cô đều bị giám sát chặt chẽ. Lục Duật hiếm khi về nhà trước nửa đêm, và những lúc có mặt, anh cũng chỉ chìm đắm trong công việc hoặc ở trong thư phòng. Giữa họ không tồn tại một cuộc trò chuyện đúng nghĩa nào, chỉ có những mệnh lệnh ngắn gọn từ phía anh, hoặc sự im lặng đến nghẹt thở.

Mạnh Dao cố gắng tìm kiếm một việc gì đó để làm, để xua đi sự trống rỗng đang gặm nhấm cô. Cô thử sắp xếp lại thư viện của Lục Duật, nhưng anh ngay lập tức ra lệnh cho người giúp việc trả mọi thứ về vị trí cũ. Cô muốn giúp đỡ trong bếp, nhưng người làm vườn và đầu bếp đã được chỉ định rõ ràng công việc của họ. Cô bị cấm chạm vào bất cứ thứ gì trong nhà mà không có sự cho phép rõ ràng.

Một buổi chiều mưa tầm tã, Mạnh Dao ngồi cạnh cửa sổ lớn trong phòng khách, nhìn ra khu vườn đang chìm trong màn mưa. Lòng cô nặng trĩu. Kể từ khi về đây, cô chưa một lần được gặp lại những người bạn ở viện mồ côi, hay ghé thăm ngôi nhà cũ. Cô biết, đây là một phần trong kế hoạch trừng phạt của Lục Duật – cô phải sống một cuộc đời cô độc, bị cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ.

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng. Mạnh Dao giật mình, theo bản năng muốn nhấc máy, nhưng cô lại khựng lại. Đó không phải điện thoại của cô. Cô quay đầu nhìn, thấy người giúp việc nhanh chóng chạy đến nghe.

"Vâng, cô Hạ?" Giọng người giúp việc cung kính.

Trái tim Mạnh Dao chợt thắt lại. Hạ Lam. Cô gái mà Lục Duật yêu. Cô vô thức nín thở, lắng nghe.

"Thiếu gia không có ở nhà ạ. Vâng, tôi sẽ nhắn lại với thiếu gia. Cô cứ yên tâm."

Cuộc gọi kết thúc. Mạnh Dao thấy người giúp việc nhìn về phía cô một cách dè dặt, rồi nhanh chóng rời đi. Cô biết, Hạ Lam vẫn đang liên lạc với Lục Duật. Và anh, có lẽ, vẫn đang dõi theo cô ấy. Mạnh Dao cảm thấy một mũi kim đâm vào lồng ngực. Cô là người vợ hợp pháp, nhưng lại là người thừa thãi trong cuộc hôn nhân này.

Đêm đó, Lục Duật về nhà muộn hơn mọi khi. Mạnh Dao đã nằm trên giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng không thể. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh dừng lại ở cửa phòng. Cánh cửa mở ra, ánh đèn hành lang hắt vào, in bóng anh cao lớn trên tường.

Anh không nói gì, chỉ cởi bỏ áo khoác và cà vạt. Mạnh Dao nằm im, giả vờ ngủ. Cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh khi anh tiến đến giường. Tiếng sột soạt của chăn đệm vang lên khi anh nằm xuống, lưng quay về phía cô.

Mạnh Dao mở mắt, nhìn vào tấm lưng rộng lớn của anh trong bóng tối. Cô muốn hỏi anh về cuộc gọi của Hạ Lam, muốn biết liệu anh có còn yêu cô ấy nhiều đến mức nào. Nhưng cô lại không dám. Một sự sợ hãi vô hình cứ bủa vây lấy cô mỗi khi đối diện với anh. Cô biết, bất cứ lời nói hay hành động nào của cô cũng có thể chọc giận con mãnh thú đang ngủ say kia. Đêm lại trôi qua trong sự im lặng và xa cách. Nước mắt lại lăn dài trên gối, nhưng Mạnh Dao đã không còn nức nở thành tiếng nữa. Cô học được cách khóc trong câm lặng, như cách cô đang học cách sống trong cuộc hôn nhân vô vọng này.