Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

Mấy ngày sau, một sự kiện bất ngờ đã phá vỡ sự tĩnh lặng đến ngột ngạt trong căn biệt thự. Đó là sinh nhật của bà Lục, mẹ của Lục Duật. Mặc dù Mạnh Dao chưa từng gặp bà, nhưng cô biết bà là một phu nhân quyền quý và rất khó tính. Việc phải đối mặt với gia đình Lục Duật khiến Mạnh Dao lo lắng tột độ. Cô sợ hãi những ánh mắt soi mói, những lời đánh giá và đặc biệt là sự thờ ơ của Lục Duật khi có mặt người ngoài.

"Thiếu phu nhân, bà chủ yêu cầu cô phải có mặt đầy đủ trong bữa tiệc sinh nhật tối nay," quản gia Lương – người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị – thông báo. "Thiếu gia đã dặn dò tôi chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục."

Mạnh Dao gật đầu, lòng nặng trĩu. Cô biết, đây không phải là một bữa tiệc ấm cúng mà là một màn ra mắt, một sự khẳng định vị thế của cô dâu mới trong giới thượng lưu. Và cô, trong vai trò một "công cụ", phải hoàn thành tốt nhiệm vụ này.

Tối đến, Mạnh Dao bước xuống cầu thang, khoác lên mình chiếc đầm dạ hội màu xanh lam tinh tế mà quản gia đã chuẩn bị. Vải lụa mềm mại ôm lấy vóc dáng mảnh mai của cô, và mái tóc được búi cao, lộ ra chiếc cổ thanh tú. Cô trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được vẻ u buồn.

Lục Duật đã đợi sẵn ở sảnh. Anh mặc một bộ vest đen lịch lãm, dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng như thường lệ. Anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại vài giây trên chiếc váy rồi nhanh chóng rời đi. "Đi thôi." Giọng anh trầm thấp, không chút cảm xúc.

Họ đến một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Tiệc sinh nhật của bà Lục được tổ chức xa hoa, lộng lẫy với sự góp mặt của hàng trăm nhân vật có tiếng tăm. Tiếng nhạc du dương, tiếng ly tách chạm vào nhau leng keng và những tiếng cười nói rộn ràng tạo nên một không khí náo nhiệt. Mạnh Dao cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông xa lạ, cô bám sát Lục Duật như một cái bóng.

Vừa bước vào, họ đã bị vây quanh bởi những lời chào hỏi và chúc mừng. Lục Duật giới thiệu Mạnh Dao với mọi người bằng thái độ lạnh nhạt nhưng không thể hiện sự bất mãn nào. Anh gọi cô là "vợ tôi", nhưng đó chỉ là những lời nói khô khan, vô hồn. Mạnh Dao cố gắng mỉm cười đáp lại, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ lo âu.

Khi họ tiến đến chỗ bà Lục, một người phụ nữ quyền quý với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại sắc sảo, Mạnh Dao cúi chào lễ phép.

"Chào mẹ," Lục Duật nói, giọng điệu có chút mềm mại hơn khi đối diện với mẹ mình.

Bà Lục nhìn Mạnh Dao từ đầu đến chân, ánh mắt đánh giá. "Con bé này chính là Mạnh Dao sao? Xem ra cũng được." Lời nói của bà tuy không trực tiếp chê bai, nhưng lại mang theo một sự lạnh nhạt và có phần coi thường.

Mạnh Dao cảm thấy mặt nóng ran, nhưng cô chỉ có thể giữ nụ cười trên môi.

Đúng lúc đó, một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau: "Duật, anh đến rồi."

Mạnh Dao và Lục Duật đồng loạt quay lại. Một cô gái xinh đẹp, lộng lẫy trong chiếc đầm đỏ rực, đang tiến đến. Nụ cười của cô ta tươi rói, ánh mắt lấp lánh sự vui mừng. Đó chính là Hạ Lam.

Khuôn mặt Lục Duật, vốn dĩ lạnh như băng, thoáng qua một tia dao động rất nhỏ. Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta dành cho Hạ Lam đã nói lên tất cả – sự dịu dàng, nỗi nhớ nhung và cả sự phức tạp trong mối quan hệ của họ. Mạnh Dao đứng cạnh anh, cảm thấy như một người thừa thãi, một vật cản vô hình giữa hai người đó. Trái tim cô lại một lần nữa bị bóp nghẹt.