Chương 5: Góc Khuất Của Ánh Đèn

Khoảnh khắc Hạ Lam xuất hiện, toàn bộ không khí trong sảnh tiệc dường như ngưng đọng đối với Mạnh Dao. Ánh mắt Lục Duật, dù chỉ thoáng qua một tia biến động nhỏ, nhưng cũng đủ để Mạnh Dao nhận ra sự khác biệt. Cô đứng đó, cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Hạ Lam mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Lục Duật, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Mạnh Dao. "Đã lâu không gặp, Duật. Anh vẫn vậy." Giọng cô ta trong trẻo, mang theo chút nũng nịu.

Lục Duật khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại có phần dịu đi, một sự dịu dàng mà Mạnh Dao chưa từng được thấy. "Ừm." Anh đáp ngắn gọn.

Bà Lục, mẹ của Lục Duật, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. "A Lam cũng đến à? Cháu đến rất đúng lúc." Giọng bà lộ rõ vẻ thân mật, khác hẳn với thái độ lạnh nhạt dành cho Mạnh Dao.

Hạ Lam quay sang bà Lục, cười tươi như hoa. "Chúc mừng sinh nhật bác gái ạ. Cháu vừa về nước là đến ngay đây." Cô ta nói, rồi ánh mắt mới lướt qua Mạnh Dao, dừng lại một chút, như thể bây giờ mới nhận ra sự tồn tại của cô. Một nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện trên môi Hạ Lam. "Ồ, đây chắc là... cô Mạnh Dao nhỉ? Chào cô."

Mạnh Dao cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô gật đầu đáp lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Chào cô Hạ."

Sự đối xử của Hạ Lam, như thể Mạnh Dao chỉ là một người xa lạ không đáng bận tâm, khiến Mạnh Dao cảm thấy tim mình đau nhói. Cô là vợ Lục Duật, nhưng ngay cả Hạ Lam cũng không coi cô ra gì. Và Lục Duật, anh vẫn đứng đó, im lặng quan sát, không hề có ý định giới thiệu hay bênh vực Mạnh Dao. Anh như một khán giả đang xem một vở kịch, trong khi cô là diễn viên chính của bi kịch đó.

Bữa tiệc tiếp diễn, nhưng Mạnh Dao không còn tâm trạng nào nữa. Cô cố gắng hòa mình vào đám đông, tránh né những ánh mắt tò mò và những lời thì thầm to nhỏ. Cô thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lục Duật. Anh vẫn đứng cạnh Hạ Lam, họ trò chuyện vui vẻ, Hạ Lam đôi lúc còn khẽ chạm vào cánh tay anh, và Lục Duật không hề tỏ ra khó chịu. Thậm chí, Mạnh Dao còn thấy anh khẽ mỉm cười – một nụ cười mà cô chưa bao giờ được nhận.

Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên trong chính cuộc hôn nhân của mình, bủa vây lấy Mạnh Dao. Cô cảm thấy tủi thân tột độ. Cô không phải là người yêu của Lục Duật, cũng không thể trở thành người mà anh quan tâm. Cô chỉ là một giao dịch, một cái tên trong sổ hộ khẩu của anh, không hơn không kém.

Khi Lục Duật đi lấy đồ uống, Hạ Lam tiến đến gần Mạnh Dao. Nụ cười trên môi cô ta tắt hẳn, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh. "Cô Mạnh Dao, cô có vẻ không quen với những bữa tiệc thế này nhỉ?" Giọng Hạ Lam vẫn ngọt ngào, nhưng ẩn chứa sự châm chọc.

Mạnh Dao siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Tôi... không thường xuyên đi tiệc."

"Phải rồi," Hạ Lam nói, kéo dài giọng. "Cô sống ở viện mồ côi mà, làm sao quen được những nơi sang trọng thế này." Cô ta khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. "Dù sao thì, Duật cũng chỉ xem cô là một công cụ thôi. Cô đừng nên ảo tưởng."

Lời nói của Hạ Lam như một nhát dao đâm thẳng vào tim Mạnh Dao. Cô biết điều đó, nhưng nghe trực tiếp từ miệng của người tình địch lại càng khiến cô đau đớn hơn bội phần. Mạnh Dao không biết phải nói gì, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, chạy trốn khỏi những lời cay nghiệt và ánh mắt khinh miệt.

Lục Duật quay lại đúng lúc đó. Anh nhìn thấy Hạ Lam đứng đối diện Mạnh Dao, và ánh mắt sắc bén của anh lướt qua hai người.