Lục Duật quay lại, cầm trên tay hai ly rượu. Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua Hạ Lam đang đứng đối diện Mạnh Dao. Tuy không nghe rõ những gì Hạ Lam đã nói, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Khuôn mặt Mạnh Dao tái nhợt, đôi mắt cụp xuống, rõ ràng là đang chịu đựng.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng Lục Duật trầm thấp, mang theo một chút lạnh lẽo khiến Hạ Lam khẽ giật mình.
Hạ Lam nhanh chóng lấy lại vẻ duyên dáng, mỉm cười ngọt ngào. "À, không có gì đâu Duật. Em chỉ đang trò chuyện với cô Mạnh Dao một chút thôi. Em đang hỏi cô ấy về cuộc sống ở đây, vì dù sao em cũng đã đi lâu quá rồi." Nụ cười của cô ta rất tự nhiên, nhưng ánh mắt liếc nhìn Mạnh Dao lại đầy vẻ thách thức.
Mạnh Dao không dám nhìn thẳng vào Lục Duật, cũng không dám phản bác lời Hạ Lam. Cô chỉ muốn tan biến khỏi nơi này. Cô biết, trong mắt anh, cô là người chẳng có chút giá trị nào để anh phải bận tâm.
Lục Duật không nói gì thêm, chỉ trao cho Hạ Lam một ly rượu rồi nhấp một ngụm của mình. Anh không hề hỏi Mạnh Dao có ổn không, hay có muốn giải thích gì không. Sự thờ ơ của anh lại một lần nữa khiến Mạnh Dao đau điếng.
Hạ Lam thấy thái độ của Lục Duật, càng thêm tự mãn. Cô ta khẽ dựa vào cánh tay anh một cách tự nhiên, như một thói quen đã ăn sâu vào máu thịt. "Duật, em nghe nói anh vừa mua một chiếc du thuyền mới? Khi nào thì chúng ta có thể ra khơi chứ?"
Lục Duật nhìn Hạ Lam, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt. "Em muốn đi lúc nào thì cứ nói."
Mạnh Dao đứng cạnh, cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Họ trò chuyện về những chuyện mà cô hoàn toàn không có quyền tham gia, những kế hoạch mà cô không bao giờ được mời đến. Cô chỉ là một người ngoài, một vật trang trí không hơn không kém. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho nước mắt không trào ra. Cô không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt họ, đặc biệt là trước mặt Hạ Lam.
Đúng lúc đó, một nhóm bạn bè của Lục Duật tiến đến, kéo anh và Hạ Lam vào một cuộc trò chuyện sôi nổi. Mạnh Dao bị bỏ lại phía sau, hoàn toàn bị lãng quên giữa đám đông ồn ào. Cô cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, không thể thở nổi trong bầu không khí ngột ngạt này.
Cô lặng lẽ lùi về phía sau, tìm một góc khuất ít người để thở dốc. Từ xa, cô vẫn thấy Lục Duật và Hạ Lam cười nói vui vẻ. Anh không hề quay lại tìm cô, không hề liếc mắt một cái để đảm bảo cô vẫn ổn.
Mạnh Dao không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng mỗi giây trôi qua đều là một sự giày vò. Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa. Cô cần không khí, cần thoát khỏi cái lồng son này. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, tìm đến ban công vắng vẻ của khách sạn.
Gió đêm thổi vào, mang theo hơi lạnh se sắt. Mạnh Dao vịn tay vào lan can, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh như đang chế giễu số phận của cô. Cô khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, tan vào màn đêm lạnh giá. Cô đã nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ để chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng cô đã lầm. Nỗi cô đơn và sự tủi nhục đang dần giết chết cô từ bên trong.
"Mạnh Dao?"
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Mạnh Dao giật mình quay lại. Một người đàn ông cao ráo, lịch lãm đang đứng cách cô không xa. Ánh mắt anh ta nhìn cô đầy vẻ quan tâm và lo lắng. Mạnh Dao không quen biết anh ta, nhưng cô chắc chắn anh ta không phải là người nhà Lục Duật.