Mạnh Dao giật mình quay lại, ánh mắt chạm vào người đàn ông đang đứng đó. Anh ta có dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú với nụ cười hiền hậu, khác hẳn với vẻ lạnh lùng của Lục Duật. Đôi mắt anh ta ánh lên sự lo lắng và cảm thông khi nhìn thấy Mạnh Dao.
"Cô Mạnh Dao, phải không?" Anh ta hỏi, giọng nói ấm áp, mang theo chút quen thuộc nhưng Mạnh Dao không nhớ ra. "Tôi là Lâm An. Chúng ta từng gặp nhau một vài lần ở các sự kiện từ thiện của viện mồ côi trước đây."
Mạnh Dao chợt nhớ ra. Lâm An, một nhà hảo tâm trẻ tuổi thường xuyên ghé thăm và ủng hộ viện mồ côi nơi cô lớn lên. Anh ấy luôn mang đến những món quà nhỏ và những lời động viên ấm áp cho các em nhỏ. Cô đã từng nhìn thấy anh ấy vài lần, nhưng chưa bao giờ trò chuyện riêng.
"À... chào anh Lâm," Mạnh Dao khẽ nói, vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má. Cô cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp trong khoảnh khắc yếu lòng như vậy.
Lâm An bước đến gần hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách lịch sự. "Cô có vẻ không được khỏe. Mọi chuyện ổn chứ?" Anh ta nhìn Mạnh Dao với ánh mắt chân thành, không chút dò xét hay khinh thường.
Sự quan tâm bất ngờ này khiến hốc mắt Mạnh Dao cay xè. Kể từ khi kết hôn, cô chưa từng nhận được một lời hỏi han chân thành nào như vậy. Nỗi tủi thân dồn nén bấy lâu bỗng chực trào.
"Tôi... tôi không sao," cô cố gắng nói, giọng hơi run.
Lâm An khẽ thở dài, dường như anh ta đã nhìn thấu sự yếu đuối ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài kiên cường của cô. "Đừng nói dối. Cô không cần phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi." Anh ta nói, rồi đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ cho cô. "Cứ khóc đi nếu cô muốn. Đôi khi, khóc sẽ giúp mọi chuyện nhẹ nhõm hơn."
Mạnh Dao nhìn chiếc khăn tay trắng tinh, rồi lại nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Lâm An. Trong giây phút đó, mọi bức tường phòng thủ trong cô sụp đổ. Cô đón lấy chiếc khăn, che mặt và bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô nhỏ dần, rồi lớn hơn, mang theo tất cả những uất ức, đau khổ mà cô đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Lâm An không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi. Anh ta không rời đi, cũng không đưa ra bất kỳ lời khuyên sáo rỗng nào. Sự hiện diện lặng lẽ và thấu hiểu của anh ta chính là thứ Mạnh Dao cần nhất lúc này.
Sau một lúc, Mạnh Dao dần bình tĩnh lại. Cô lau nước mắt, giọng khẽ khàng: "Cảm ơn anh."
"Không có gì," Lâm An nhẹ nhàng đáp. "Cô đã mạnh mẽ lắm rồi. Đôi khi, cho phép bản thân yếu lòng một chút cũng không sao." Anh ta nhìn về phía sảnh tiệc đang náo nhiệt, rồi quay lại nhìn Mạnh Dao. "Tôi biết cô đang phải chịu đựng nhiều. Nếu có bất kỳ khó khăn nào, đừng ngần ngại tìm đến tôi."
Anh ta đưa cho Mạnh Dao một tấm danh thiếp nhỏ. "Đây là số điện thoại của tôi. Cô cứ giữ lấy."
Mạnh Dao nhận lấy tấm danh thiếp, cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào trái tim băng giá của mình. Giữa một bữa tiệc xa hoa, lộng lẫy nhưng đầy rẫy sự lạnh lùng và khinh miệt, Lâm An xuất hiện như một tia sáng nhỏ, mang đến sự an ủi và thấu hiểu mà cô hằng khao khát.
"Tôi phải quay lại rồi," Lâm An nói. "Cô cũng nên trở vào đi, kẻo mọi người tìm." Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, rồi quay người rời đi, để lại Mạnh Dao một mình trên ban công lộng gió, với tấm danh thiếp ấm áp trong tay.
Mạnh Dao nhìn theo bóng lưng của Lâm An cho đến khi anh ta khuất dạng. Cô siết chặt tấm danh thiếp, cảm thấy một chút hy vọng mong manh nhen nhóm trong lòng. Liệu sự xuất hiện của Lâm An có phải là một điềm báo cho sự thay đổi trong cuộc đời cô?