Mạnh Dao trở lại sảnh tiệc với một tâm trạng đã khá hơn. Chiếc khăn tay của Lâm An vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay cô, mang theo một chút hơi ấm lạ lẫm. Cô cố gắng hòa vào đám đông, tìm một chỗ đứng kín đáo để quan sát.
Lục Duật vẫn đứng ở trung tâm, nhưng Hạ Lam đã không còn ở cạnh anh nữa. Mạnh Dao thấy Hạ Lam đang trò chuyện với một nhóm phụ nữ khác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Lục Duật với ánh mắt đầy tính toán. Lục Duật thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng thỉnh thoảng anh lại đưa mắt nhìn quanh sảnh tiệc, như đang tìm kiếm điều gì đó. Ánh mắt anh lướt qua Mạnh Dao vài lần, nhưng không dừng lại. Cô không biết liệu anh có nhận ra cô đã rời đi hay không, hay anh có quan tâm đến điều đó hay không.
Tiệc tùng kéo dài đến khuya. Mạnh Dao cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô chỉ muốn được trở về căn phòng lạnh lẽo của mình, nơi cô có thể mặc sức yếu đuối mà không ai phải chứng kiến.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, Lục Duật tiến đến chỗ Mạnh Dao. "Về thôi." Giọng anh vẫn khô khan và dứt khoát.
Mạnh Dao gật đầu, cô không nói gì. Cô đi theo anh ra xe, cảm thấy một sự mệt mỏi vô hạn bao trùm. Ngồi trong xe, Mạnh Dao khẽ liếc nhìn Lục Duật. Anh vẫn tập trung lái xe, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cô chợt nhớ đến lời của Lâm An, và sự ấm áp của chiếc khăn tay trong lòng bàn tay mình. Một cảm giác đối lập rõ rệt: sự lạnh lùng của người chồng hợp pháp và sự quan tâm bất ngờ của một người lạ.
Khi về đến biệt thự, Lục Duật đi thẳng lên thư phòng, không nói thêm một lời nào. Mạnh Dao chậm rãi lên phòng ngủ. Cô tắm rửa, thay đồ, rồi nằm xuống giường. Căn phòng vẫn trống trải và lạnh lẽo như mọi khi.
Cô nhắm mắt lại, nhưng những hình ảnh trong bữa tiệc vẫn hiện rõ trong đầu: ánh mắt dịu dàng của Lục Duật dành cho Hạ Lam, những lời nói châm chọc của Hạ Lam, và cả sự ấm áp bất ngờ từ Lâm An. Cô tự hỏi, liệu cuộc sống của cô sẽ cứ mãi như vậy, chìm trong sự cô đơn và tủi nhục? Hay sẽ có một ngày, cô tìm thấy lối thoát cho chính mình?
Đêm đó, Mạnh Dao trằn trọc không ngủ được. Cô không biết mình nên làm gì, nên tiếp tục cam chịu hay tìm cách thay đổi. Cô chỉ biết rằng, trái tim cô đang dần chai sạn, và cô không muốn mình hoàn toàn biến thành một cái vỏ rỗng tuếch.
Ngày hôm sau, Mạnh Dao quyết định thử làm một điều gì đó khác biệt. Cô không muốn mình cứ mãi nhốt mình trong phòng và chờ đợi. Sau bữa sáng, cô nhẹ nhàng hỏi quản gia Lương: "Quản gia Lương, tôi có thể đi dạo trong vườn một chút được không?"
Quản gia Lương nhìn cô, có chút bất ngờ. "Thiếu phu nhân muốn đi dạo sao? Vâng, được thôi. Nhưng xin thiếu phu nhân đừng đi quá xa khu vực đã được quy định."
Mạnh Dao gật đầu. Cô bước ra khu vườn rộng lớn của biệt thự. Khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ, với những loài hoa khoe sắc và những lối đi lát đá quanh co. Mạnh Dao hít thở không khí trong lành, cảm thấy tâm trạng được cải thiện đôi chút. Cô đi dạo quanh vườn, ngắm nhìn những bông hoa, những tán cây.
Khi đi đến một góc vườn khuất tầm nhìn, Mạnh Dao bất chợt nhìn thấy một cánh cửa nhỏ bị khóa bằng một ổ khóa đã rỉ sét. Cánh cửa được che giấu khéo léo bởi những bụi cây rậm rạp. Cô tò mò bước đến gần, chạm tay vào cánh cửa lạnh lẽo. Có vẻ như cánh cửa này đã không được mở trong một thời gian rất dài. Bên trong đó là gì? Một bí mật nào đó của biệt thự này chăng? Hay là một lối thoát mà cô đang tìm kiếm?