Mạnh Dao nhìn chằm chằm vào cánh cửa cũ kỹ, rỉ sét ẩn mình sau bụi cây rậm rạp. Một cảm giác tò mò mãnh liệt trỗi dậy trong lòng cô, đánh tan đi sự u buồn thường trực. Cô chạm vào ổ khóa, nó lạnh lẽo và phủ một lớp bụi dày. Có vẻ như đã rất lâu rồi không ai mở cánh cửa này.
Cô đưa tay gạt những tán lá rậm rạp sang một bên, cố gắng nhìn xuyên qua khe hở nhỏ. Bên trong chỉ là một mảng tối mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cảm giác bí ẩn càng khiến Mạnh Dao thêm hứng thú. Liệu đằng sau cánh cửa này có phải là một khu vườn bí mật, hay một căn phòng bị lãng quên nào đó?
Cô thử lay mạnh cánh cửa, nhưng nó vẫn kiên cố không chút nhúc nhích. Ổ khóa đã khóa chặt, và Mạnh Dao biết cô không thể tự mình mở nó. Cô cảm thấy một chút thất vọng, nhưng sự tò mò lại thôi thúc cô phải tìm hiểu.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Mạnh Dao giật mình quay lại. Quản gia Lương đang đứng đó, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
"Thiếu phu nhân đang làm gì ở đây?" Giọng ông ấy vẫn đều đều, không biểu lộ cảm xúc.
Mạnh Dao hơi lúng túng. "Tôi... tôi chỉ tò mò về cánh cửa này. Nó dẫn đến đâu vậy, quản gia Lương?"
Quản gia Lương nhìn cánh cửa với một cái thở dài nhẹ. "Nơi đó đã bị khóa từ rất lâu rồi, thưa thiếu phu nhân. Là khu vườn cũ của Thiếu phu nhân Lục Duật, mẹ anh ấy. Sau khi bà ấy qua đời, thiếu gia đã ra lệnh khóa chặt nó lại và không cho phép ai vào."
Mạnh Dao nghe vậy thì bất ngờ. Mẹ của Lục Duật qua đời? Cô chưa từng nghe ai nhắc đến điều này. Cô chỉ biết bà Lục là mẹ kế của anh. Vậy, cánh cửa này dẫn đến một phần ký ức của Lục Duật?
"Tại sao lại khóa nó lại?" Mạnh Dao hỏi, giọng khẽ khàng.
Quản gia Lương im lặng một lát, rồi đáp: "Có những ký ức không muốn được chạm vào, thưa thiếu phu nhân. Thiếu gia không muốn ai vào đó. Xin thiếu phu nhân đừng cố gắng mở nó."
Lời nói của quản gia Lương đầy ẩn ý, khiến Mạnh Dao càng thêm tò mò. Một khu vườn bị lãng quên, một ký ức đau buồn, và một người đàn ông lạnh lùng như Lục Duật. Tất cả những mảnh ghép này khiến cô muốn tìm hiểu sâu hơn về quá khứ của anh. Liệu có phải vì những bi kịch trong quá khứ mà anh trở nên lạnh lùng như vậy?
Mạnh Dao rời khỏi cánh cửa, nhưng tâm trí cô vẫn vương vấn về nó. Cô trở lại phòng, lấy ra tấm danh thiếp của Lâm An. Cô nhìn vào số điện thoại, rồi lại nhìn ra cửa sổ, nơi khu vườn bí mật đang nằm yên lặng dưới ánh nắng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Có lẽ Lâm An, với những mối quan hệ rộng của anh ấy, có thể giúp cô tìm hiểu thêm về Lục Duật, và cả bí mật đằng sau cánh cửa đó.
Cô do dự một lúc, rồi quyết định sẽ không liên lạc với Lâm An ngay. Cô muốn tự mình tìm hiểu thêm trước. Cô bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách cũ trong thư viện của Lục Duật, hy vọng sẽ tìm thấy một manh mối nào đó về lịch sử gia đình anh, về người mẹ quá cố và về lý do vì sao khu vườn đó lại bị phong tỏa. Cô biết, việc làm này có thể mạo hiểm, nhưng cô không thể chịu đựng thêm sự trống rỗng và vô vọng nữa. Cô cần một mục đích, một điều gì đó để làm.
Tối hôm đó, khi Lục Duật trở về, Mạnh Dao đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn đơn giản cho anh. Cô muốn thử làm một điều gì đó khác biệt, hy vọng có thể phá vỡ bức tường vô hình giữa họ.
Lục Duật bước vào phòng ăn, ánh mắt anh hơi ngạc nhiên khi thấy cô đã ngồi sẵn ở bàn. Anh không nói gì, chỉ kéo ghế ra và ngồi xuống. Mạnh Dao cảm thấy tim mình đập mạnh.
"Anh... anh ăn đi," cô khẽ nói, chỉ vào đĩa thức ăn.
Lục Duật nhấp một ngụm rượu, rồi cầm đũa lên. Anh ăn một cách từ tốn, không biểu lộ cảm xúc. Mạnh Dao chăm chú quan sát anh. Cô muốn tìm một dấu hiệu, một ánh mắt khác lạ, một điều gì đó để biết anh có thích bữa ăn cô chuẩn bị hay không. Nhưng anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Khi bữa ăn kết thúc, Lục Duật đứng dậy. "Không tệ," anh nói, giọng đều đều. "Nhưng lần sau không cần làm những việc này. Có đầu bếp rồi."
Lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào Mạnh Dao. Cô cảm thấy hụt hẫng và thất vọng. Dù cô có cố gắng thế nào, anh vẫn sẽ giữ khoảng cách, vẫn sẽ xem cô như một người lạ. Cô biết, việc mở lòng với anh là một điều vô cùng khó khăn.