Chương 10: Dấu Vết Trong Quá Khứ

Lời nói của Lục Duật như một nhát dao vô hình cứa vào Mạnh Dao, khiến cô chìm sâu hơn vào nỗi thất vọng. Cô biết rằng việc tiếp cận anh là một bức tường quá lớn, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không muốn từ bỏ. Cô tin rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, chắc chắn có một câu chuyện.

Ngày hôm sau, Mạnh Dao dành toàn bộ thời gian trong thư viện rộng lớn của Lục Duật. Cô bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách cũ, những bức ảnh hoặc bất cứ tài liệu nào có thể liên quan đến quá khứ của anh và gia đình anh. Hàng trăm cuốn sách được xếp ngay ngắn trên kệ, từ triết học đến kinh tế, nhưng không có cuốn nào dường như chứa đựng câu chuyện cá nhân.

Cô kiên nhẫn lật từng trang, vuốt ve những bìa sách cũ, hít hà mùi giấy mục quen thuộc. Cuối cùng, ẩn sâu trong một góc khuất, phía sau những cuốn sách luật khô khan, Mạnh Dao tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ. Chiếc hộp có vẻ đã bị lãng quên từ lâu, bám đầy bụi.

Tim cô đập mạnh. Với sự tò mò không thể kìm nén, cô nhẹ nhàng mở nắp hộp. Bên trong là một tập tài liệu đã ngả màu, một vài bức ảnh cũ và một cuốn sổ tay nhỏ.

Bức ảnh đầu tiên là hình một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp với đôi mắt buồn man mác và nụ cười dịu dàng. Mạnh Dao đoán đây là mẹ ruột của Lục Duật. Bà có một vẻ đẹp thanh thoát, thuần khiết. Mạnh Dao cảm thấy một sự đồng cảm lạ lùng với người phụ nữ trong ảnh.

Tiếp theo là một bức ảnh chụp một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, đang ngồi trên xích đu trong một khu vườn đầy hoa. Cậu bé đó chính là Lục Duật khi còn nhỏ. Khuôn mặt cậu bé vẫn có nét lạnh lùng cố hữu, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ ngây thơ và có chút cô đơn. Mạnh Dao chợt nhận ra khu vườn trong ảnh chính là khu vườn bị phong tỏa phía sau biệt thự, và chiếc xích đu vẫn còn đó.

Cô lật đến những trang tài liệu. Đó là những bài báo cũ, chủ yếu nói về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã cướp đi sinh mạng của mẹ Lục Duật nhiều năm về trước. Mạnh Dao đọc từng dòng, từng chữ, cố gắng hình dung ra bi kịch mà anh đã phải trải qua. Vụ tai nạn xảy ra vào một ngày mưa lớn, và người gây ra tai nạn đã bỏ trốn.

Cuối cùng, cô mở cuốn sổ tay nhỏ. Đó là nhật ký của mẹ Lục Duật. Những trang giấy đã ố vàng, nét chữ mềm mại, tinh tế. Mạnh Dao bắt đầu đọc. Từng dòng chữ là những tâm sự của người mẹ về cuộc sống, về tình yêu dành cho con trai, và về những khó khăn bà gặp phải trong cuộc hôn nhân với cha Lục Duật. Bà nhắc đến một người phụ nữ khác, là bạn thân của bà, người đã gây ra nhiều rắc rối trong gia đình. Bà không gọi tên, nhưng Mạnh Dao cảm thấy một sự nghi ngờ mơ hồ. Liệu có phải là Hạ Lam không?

Mạnh Dao đọc đến một trang cuối cùng. Nét chữ đột nhiên trở nên run rẩy, vội vã. Đó là những dòng viết trong ngày xảy ra tai nạn. Mẹ Lục Duật viết rằng bà đang trên đường đến gặp một người để nói rõ mọi chuyện, để bảo vệ hạnh phúc của gia đình mình. Dòng cuối cùng bị nhòe đi bởi một vết nước lớn, như thể là giọt nước mắt của bà.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Mạnh Dao giật mình, vội vàng đóng chiếc hộp lại và giấu nó vào chỗ cũ. Cánh cửa thư phòng mở ra, Lục Duật bước vào.

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh như thường lệ. "Cô đang làm gì ở đây?"

Mạnh Dao cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô có nên nói thật không? Hay nên giấu đi những gì mình vừa phát hiện?