Chương 20: Giọt Nước Mắt Của Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Sáng hôm sau, Mạnh Dao không thể nào yên lòng. Những lời Lâm An nói cứ văng vẳng trong đầu cô. Cô biết mình phải làm gì. Lục Duật không thể tiếp tục sống trong sự dằn vặt và hiểu lầm này nữa. Anh cần biết sự thật, dù nó có đau đớn đến mấy.

Cô đợi cho đến khi Lục Duật trở về từ công ty vào buổi tối. Khi anh bước vào phòng khách, Mạnh Dao đã đứng đó, chờ đợi. Gương mặt cô vẫn còn hằn lên vẻ mệt mỏi sau một đêm không ngủ, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên sự kiên quyết.

Lục Duật nhìn thấy cô, khẽ cau mày. "Cô còn ở đây làm gì? Tôi đã nói cô ở trong phòng rồi cơ mà?" Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng Mạnh Dao cảm nhận được một chút mệt mỏi ẩn chứa bên trong.

"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh," Mạnh Dao nói, giọng cô run nhẹ nhưng đầy dứt khoát. "Chuyện này liên quan đến mẹ anh, và cả Hạ Lam."

Ánh mắt Lục Duật lập tức tối sầm lại. Anh khẽ siết chặt tay, những gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. "Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

"Anh cần phải biết sự thật, Lục Duật!" Mạnh Dao tiến lại gần hơn, không còn sợ hãi. "Anh đã hiểu lầm Hạ Lam suốt mười năm qua!"

Lục Duật giận dữ. "Cô câm miệng! Cô biết gì mà nói?"

"Tôi biết Hạ Lam đã có thai với anh vào ngày xảy ra tai nạn!" Mạnh Dao hét lên, những lời nói như vỡ òa khỏi lồng ngực cô. Cô không thể giữ chúng lại được nữa. "Tôi biết cô ấy cũng là nạn nhân! Cô ấy đã mất đứa con của anh trong vụ tai nạn đó!"

Lời nói của Mạnh Dao như một tiếng sét đánh ngang tai Lục Duật. Toàn thân anh cứng đờ. Khuôn mặt anh tái mét, đôi mắt đen sâu thẳm mở to vì kinh ngạc và hoảng loạn. Ly rượu trên tay anh rơi xuống sàn vỡ tan tành, nhưng anh không hề hay biết.

"Cô nói... cô nói cái gì?" Giọng anh run rẩy, không còn chút lạnh lùng nào.

"Hạ Lam đã mang thai con của anh," Mạnh Dao lặp lại, giọng cô nghẹn ngào. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô, nhưng lần này không phải vì tủi thân, mà vì nỗi đau cho Lục Duật. "Cô ấy đã bị sẩy thai sau vụ tai nạn. Đó là lý do cô ấy suy sụp, và gia đình cô ấy đã giữ kín chuyện này để bảo vệ cả cô ấy và anh."

Lục Duật lùi lại vài bước, như bị một lực vô hình nào đó đẩy ra. Anh đưa tay ôm lấy đầu, đôi mắt anh đỏ hoe. Mười năm dằn vặt, mười năm căm ghét, tất cả đều được xây dựng trên một sự hiểu lầm đau đớn. Anh không chỉ mất mẹ, mà còn mất cả đứa con, mất đi một phần máu thịt của mình mà anh không hề hay biết.

Những hình ảnh cũ ùa về: khuôn mặt đau khổ của Hạ Lam sau vụ tai nạn, sự biến mất bí ẩn của cô ta, và cả những dòng nhật ký đầy uẩn khúc của mẹ anh. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp vào nhau một cách tàn nhẫn.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Lục Duật. Rồi một giọt nữa, và một giọt nữa. Người đàn ông sắt đá, lạnh lùng mà Mạnh Dao từng biết đã sụp đổ. Anh quỳ xuống sàn, ôm chặt lấy mình, tiếng nức nở trầm đục vang lên trong căn phòng. Đó là tiếng khóc của một người đàn ông đã bị chôn vùi trong nỗi đau và hận thù suốt mười năm.

Mạnh Dao tiến đến, quỳ xuống bên cạnh anh. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh. Cô không nói gì, chỉ để anh tựa vào vai cô, để anh giải tỏa tất cả những nỗi đau đã kìm nén bấy lâu. Cô biết, đây là khoảnh khắc mà bức tường băng giá trong Lục Duật cuối cùng đã sụp đổ.