Chương 1: Phàm Nhân Bất Đắc Dĩ

Thôn Bồng Lai, một cái tên mỹ miều nhưng lại là nơi tận cùng của sự nghèo đói và lạc hậu. Nơi đây, chim không thèm bay qua, tiên nhân càng chẳng thèm ngó ngàng tới. Lý Cẩu Đản, thanh niên 18 cái xuân xanh, đang ngồi xổm bên bờ suối, tay vọc bùn, miệng lẩm bẩm.

"Haizzz, cuộc đời này đúng là chó má! Người ta thì tu tiên luyện phép, khua tay múa chân đã bay lên trời, mình thì ngày nào cũng vọc bùn bắt ốc. Tiên nhân gì chứ, mơ cũng chẳng dám mơ."

Cẩu Đản thở dài thườn thượt. Hắn đúng là cái tên xui xẻo nhất thôn. Sinh ra đã gầy trơ xương, ăn khỏe mà không lớn, làm lụng quần quật từ sáng đến tối vẫn nghèo rớt mồng tơi. Nghe nói tu tiên có thể ăn sung mặc sướng, bay lượn trên trời, trường sinh bất lão, hắn cũng thèm lắm chứ! Nhưng nghĩ đến việc "linh căn", "khí hải" gì đó mà người ta hay nói, Cẩu Đản chỉ biết gãi đầu. Có linh căn đâu mà tu?

Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi qua, cuốn theo mùi hương thơm ngát của thảo dược và một tiếng kêu "ối" thất thanh. Cẩu Đản ngẩng đầu, thấy một bóng dáng áo xanh bay vút qua, sau đó lảo đảo đáp xuống một cái hố không xa.

"Trời ơi! Tiên nhân rớt cục!" Cẩu Đản tròn mắt.

Hắn tò mò rón rén lại gần. Một thiếu niên tu sĩ chừng đôi mươi, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, đang ôm đầu rên rỉ dưới hố. Bên cạnh y, một quyển sách cũ kĩ bay ra, rơi cạch xuống đất.

"Này, huynh đài có sao không?" Cẩu Đản hỏi với vẻ mặt "ngây thơ vô số tội".

Thiếu niên tu sĩ ngước lên nhìn Cẩu Đản, vẻ mặt nhăn nhó: "Ngươi là ai? Sao lại ở đây?"

"À, tôi là Lý Cẩu Đản, dân làng này. Thấy huynh đài rớt... à không, là hạ phàm, nên ra hỏi thăm." Cẩu Đản cười toe toét. Ánh mắt hắn lướt qua quyển sách đang nằm lăn lóc.

"Trả lại cho ta!" Thiếu niên tu sĩ giật mình khi Cẩu Đản đã nhanh hơn một bước nhặt quyển sách lên.

"Ôi, sách này hay quá! Chắc là công thức nấu ăn mới!" Cẩu Đản lật lật mấy trang, thấy toàn những hình vẽ kỳ lạ và chữ nghĩa rắc rối.

"Trả lại cho ta!" Thiếu niên tu sĩ giật mình.

"Ấy, huynh đài làm rơi, tức là trời cho tôi nhặt. Vật đã rời chủ, sao có thể đòi lại được?" Cẩu Đản vừa nói vừa kẹp quyển sách vào nách, nhanh nhẹn chạy biến.

"Đứng lại! Đồ phàm nhân vô liêm sỉ!" Thiếu niên tu sĩ tức giận hét lên, nhưng Cẩu Đản đã chạy mất hút.

Cẩu Đản lén lút về nhà, giấu quyển sách dưới gầm giường. Đêm đó, hắn lén lút mở ra đọc. "Tu luyện... dẫn khí nhập thể... khí hải... kinh mạch..." Hắn đọc được vài dòng thì hoa mắt chóng mặt. Mấy cái khái niệm này rắc rối quá!

"Chắc là công thức nấu lẩu thập cẩm!" Hắn tự nhủ, rồi làm theo mấy cái động tác "dẫn khí" trong sách. Hắn ngồi thiền, hít vào thở ra như bò, nhưng chẳng thấy khí nào nhập vào cả, chỉ thấy cái bụng réo ầm ĩ.

Tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó, sau mấy ngày làm trò mèo, Cẩu Đản bỗng cảm thấy trong người có chút gì đó là lạ. Có một luồng khí nhỏ xíu, bé tí tẹo như hạt đậu, chui vào đan điền của hắn. Hắn gọi nó là "Khí Hạt Đậu".

Vài ngày sau, Cẩu Đản đi ra bìa rừng tìm củi. Đột nhiên, một con Yêu Hồ cấp thấp với bộ lông xám xịt nhào ra định cắn hắn. Cẩu Đản sợ chết khiếp, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Hắn vừa chạy vừa la làng, và trong lúc hoảng loạn, hắn vấp phải một tảng đá, té lăn quay.

"Ối giời ơi!" Cẩu Đản kêu thảm thiết.

Chưa kịp hoàn hồn, hắn nghe thấy một tiếng "RẮC!" lớn. Hóa ra, hắn đã vô tình kích hoạt một cái bẫy sập cổ xưa bị cỏ cây che phủ. Con Yêu Hồ tham ăn đuổi theo sau, không kịp phanh, cũng lao thẳng vào bẫy, bị một tảng đá lớn đè bẹp dí.

"Ây da, tự sát à?" Cẩu Đản lồm cồm bò dậy, nhìn con Yêu Hồ xấu số. Hắn nhìn kỹ hơn, thấy bên cạnh xác Yêu Hồ có một cục đá lấp lánh màu xám xịt và một mảnh giấy rách nát.

"Là cái gì đây ta?" Hắn tò mò nhặt lên. Cục đá là một viên linh thạch tạp nham – loại linh thạch cấp thấp nhất, đến mức tu sĩ bình thường cũng không thèm nhặt vì giá trị quá ít ỏi. Mảnh giấy là một cái phù lục rách nát – một lá bùa cấp một đã bị dính bùn đất, chỉ còn vài nét vẽ.

"Chắc là đá đẹp để chọi gà, còn cái giấy này để nhóm lửa!" Cẩu Đản hồn nhiên cất vào túi.

Mang theo viên linh thạch và lá phù lục "vô dụng", cộng với chút "Khí Hạt Đậu" bé tí tẹo trong người, Lý Cẩu Đản cảm thấy mình đã có chút vốn liếng để bước vào con đường tu tiên đầy chông gai. Hắn đâu biết rằng, hành trình "nhặt nhạnh" và "cướp bóc" của hắn chỉ mới bắt đầu.