Chương 2: Gia Nhập Môn Phái... Bất Hợp Pháp

Với cục đá tạp nham, tờ bùa rách nát và cái "Khí Hạt Đậu" bé tí tẹo trong người, Lý Cẩu Đản cảm thấy mình đã đủ "vốn liếng" để ra khỏi cái thôn Bồng Lai nghèo kiết xác này. Hắn rảo bước theo con đường mòn, hy vọng tìm được một nơi nào đó để... tu tiên.

Đi được hai ngày, bụng réo ầm ĩ, Lý Cẩu Đản cuối cùng cũng nhìn thấy một ngọn núi không quá cao, trên đỉnh có vài tòa nhà cũ kỹ. Một tấm biển gỗ mục nát treo lủng lẳng ghi: "Phù Vân Môn".

"Phù Vân Môn? Nghe có vẻ oai phong đấy!" Cẩu Đản reo lên. Hắn hùng hổ tiến vào, nhưng vừa đến cổng đã bị hai đệ tử gác cổng chặn lại.

"Này, phàm nhân! Ngươi đến đây làm gì?" Một tên đệ tử mặt mũi cau có hỏi.

"À, tôi đến bái sư học đạo, cầu tiên!" Cẩu Đản ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc.

Hai tên đệ tử nhìn nhau, rồi phá ra cười lớn. "Ngươi? Bái sư? Ha ha ha! Ngươi có linh căn không? Khí hải mở chưa? Nhìn ngươi toàn mùi bùn đất, lại còn gầy như que củi, có mà bái sư học nghề... chăn lợn thì may ra!"

"Này, mấy người đừng khinh thường người khác!" Cẩu Đản tức tối. "Ta... ta có tu luyện rồi đấy!" Hắn cố gắng vận dụng "Khí Hạt Đậu" của mình, nhưng chỉ thấy trong người hơi nhộn nhạo một chút, không khí xung quanh chẳng hề dao động.

"Thấy chưa? Phế vật! Cút đi cho khuất mắt!" Tên đệ tử kia xua tay.

Lý Cẩu Đản bị đuổi ra khỏi cổng, nhưng hắn đâu phải loại dễ bỏ cuộc. Hắn lảng vảng quanh Phù Vân Môn, quan sát địa hình. "Cửa chính không vào được, vậy thì đi đường phụ! Tu tiên mà còn bày đặt khách sáo làm gì!"

Đợi đến đêm khuya, khi môn phái chìm vào tĩnh lặng, Cẩu Đản lén lút lẻn vào từ một bức tường đổ nát phía sau. Hắn rón rén đi qua các dãy nhà, cuối cùng đến một nơi chất đầy sách và ngọc giản.

"Đây chắc là Tàng Kinh Các!" Mắt Cẩu Đản sáng lên. Hắn hí hửng lén lút đọc trộm vài quyển công pháp cơ bản. Đa số đều là những công pháp cấp thấp mà các đệ tử chính thức chẳng thèm để ý. Hắn đọc được chữ nào hay chữ đó, không hiểu thì cứ đọc đại. Nhờ có "Khí Hạt Đậu", hắn cũng mơ hồ cảm nhận được sự vận hành của linh khí, dù rất mơ hồ.

Sáng hôm sau, khi các đệ tử bắt đầu hoạt động, Cẩu Đản vẫn lảng vảng trong môn phái, giả vờ như một kẻ ăn xin vô hại. Hắn bám theo các đệ tử tạp dịch, giúp họ làm vài việc vặt, rồi lại lợi dụng lúc họ không để ý mà "nhặt" vài cái bánh bao, vài trái cây.

Đúng lúc đó, một vị trưởng lão tóc bạc, lưng còng đi ngang qua. Vị này là Trưởng lão Trương, người phụ trách việc quản lý tạp dịch trong môn phái. Thấy Cẩu Đản mặt mày lem luốc nhưng lại rất "nhiệt tình" giúp đỡ, ông hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai? Sao lại ở đây?"

"Dạ, con là Lý Cẩu Đản. Con... con lạc đường. Thấy môn phái mình trang nghiêm quá, nên con... con muốn xin được ở lại làm tạp dịch, kiếm miếng cơm ạ!" Cẩu Đản nói năng luyên thuyên, vẻ mặt đáng thương hết mức.

Trưởng lão Trương vuốt râu: "Ở Phù Vân Môn ta, phàm nhân không thể ở lại lâu dài. Ngươi cũng không có linh căn."

"Con biết ạ! Nhưng con khỏe lắm! Con làm được tất cả mọi việc! Cọ bồn cầu, giặt đồ, dọn dẹp... việc gì con cũng làm được hết! Xin trưởng lão cho con một cơ hội!" Cẩu Đản giả vờ quỳ xuống van xin.

Thấy Cẩu Đản có vẻ thành khẩn, lại không có vẻ gì là kẻ xấu, Trưởng lão Trương thở dài. "Thôi được. Vậy ngươi cứ ở lại làm tạp dịch một thời gian. Nhưng đừng mơ tưởng đến việc tu luyện."

"Dạ vâng! Con xin đội ơn trưởng lão!" Lý Cẩu Đản mừng như bắt được vàng. Hắn đã chính thức "gia nhập" Phù Vân Môn, dù chỉ là dưới danh nghĩa một tên tạp dịch không hơn không kém.

Kể từ đó, cuộc sống của Lý Cẩu Đản trong Phù Vân Môn bắt đầu. Hắn không ngừng "thám thính" mọi ngóc ngách, tìm kiếm những món đồ "bị bỏ quên". Trong một lần dọn dẹp kho phế liệu mục nát, Cẩu Đản phát hiện một cái chảo vỡ nằm lăn lóc dưới đống rác. Cái chảo trông gỉ sét, lại còn nứt một đường dài, chẳng ai thèm ngó ngàng tới.

"Thôi thì mang về úp mì tôm tạm vậy." Cẩu Đản nghĩ bụng, hắn nhặt cái chảo lên, lau qua loa rồi vứt vào góc phòng mình. Hắn đâu biết, đó chính là một pháp bảo cổ xưa bị phong ấn, ẩn chứa sức mạnh luyện đan kinh người, chỉ chờ một kẻ vô sỉ như hắn "vô tình" kích hoạt.

Ngoài ra, hắn còn hay theo chân các sư huynh, sư tỷ đi làm nhiệm vụ, rồi "vô tình" nhặt được vài cái phù lục cấp thấp mà họ sơ ý làm rơi. Hắn cũng "mượn tạm" vài bộ y phục cũ của các đệ tử khác để mặc, vì bộ đồ cũ của hắn đã rách bươm.

Vậy là, với thân phận tạp dịch, vài quyển công pháp "học lỏm", một cái chảo vỡ, và vài cái phù lục nhặt nhạnh, Lý Cẩu Đản đã chính thức đặt chân vào thế giới tu tiên. Chặng đường "lên đời" bằng cách "hút máu" và "nhặt nhạnh" của hắn sẽ ra sao đây?