Chương 3: Cẩu Đản Đại Náo Phù Vân Môn

Kể từ ngày "gia nhập" Phù Vân Môn, cuộc sống của Lý Cẩu Đản không hề yên ả. Hắn được giao nhiệm vụ quét dọn, giặt giũ, làm vườn, và đủ thứ việc tạp nham khác. Nhưng Cẩu Đản nào phải loại chịu khó làm lụng. Hắn có nguyên tắc riêng: việc nặng không làm, việc nhẹ thì... làm cho có lệ. Thay vì cặm cụi tu luyện theo sách học lỏm, hắn dành phần lớn thời gian để ngủ nướng, trốn việc, và "thám thính" mọi ngóc ngách trong môn phái.

Cẩu Đản có một sở thích đặc biệt là... ngửi mùi đồ ăn. Mỗi khi bếp xá nấu cơm, hắn lại lén lút rình mò, hít hà mùi thơm. Một lần, hắn thấy một sư huynh sơ ý để quên một đĩa bánh bao trên bàn. Cẩu Đản liền nhanh tay "chôm" một cái, nhét vội vào miệng.

"Này! Tên tạp dịch kia! Ngươi đang làm gì vậy?" Một giọng nói giận dữ vang lên.

Cẩu Đản giật mình, suýt sặc. Sư huynh kia trừng mắt nhìn hắn. "Đồ ăn của ta! Ngươi dám ăn trộm?!"

"Ái chà, sư huynh nói gì lạ vậy? Em chỉ thấy cái bánh bao nó nằm một mình buồn bã quá, nên em nhặt lên cho nó... vui vẻ thôi mà!" Cẩu Đản chớp chớp mắt, mặt dày cãi.

"Vui vẻ cái đầu ngươi! Trả đây!"

Cuộc rượt đuổi diễn ra khắp sân bếp. Cẩu Đản vừa chạy vừa nhai ngấu nghiến chiếc bánh bao, sư huynh kia thì vừa đuổi vừa la hét. Sự việc khiến cả đám đệ tử tạp dịch khác cười lăn lộn. Dần dà, cái danh "Cẩu Đản Vô Sỉ" bắt đầu lan truyền khắp Phù Vân Môn.

Hắn cũng chẳng mấy khi chịu tu luyện nghiêm túc. "Khí Hạt Đậu" trong người hắn lớn lên chậm rì rì, nhưng lại vô cùng kiên cường. Hắn không có công pháp xịn, nên đành tự mình mày mò. Hắn phát hiện ra rằng, nếu hắn cố gắng vận dụng Khí Hạt Đậu để... nhấc mấy hòn đá nặng, hoặc cố gắng chạy thật nhanh khi bị đuổi, thì "khí" trong người hắn lại có vẻ mạnh lên một chút.

Một lần, môn phái tổ chức đại hội tỷ thí đệ tử nội môn. Cẩu Đản lén lút chen vào xem cho vui. Hắn nhìn các sư huynh múa kiếm, dùng pháp thuật rực rỡ mà thèm thuồng. "Ước gì mình cũng được như thế!" Hắn nghĩ bụng. Trong lúc lơ đễnh, một sư huynh đang tỷ thí, do sơ ý, làm rơi thanh kiếm gỗ của mình. Thanh kiếm này đã cũ kỹ, sứt mẻ, được dùng để tập luyện và chuẩn bị bị vứt đi.

"Của rơi là của trời cho!" Cẩu Đản nghĩ ngay, nhanh tay nhặt lấy thanh kiếm. Hắn mang về phòng, ngắm nghía hồi lâu. "Kiếm này chẳng có linh khí gì cả." Hắn đột nhiên nhớ đến viên linh thạch tạp nham mình nhặt được. Hắn thử dán viên linh thạch lên chuôi kiếm bằng một ít nhựa cây. "Thế này có phải oách hơn không?" Hắn cười tủm tỉm. Hắn đặt tên cho thanh kiếm của mình là "Vô Sỉ Kiếm".

Không lâu sau, một bang phái tà đạo tên là "Huyết Sa Môn" đột nhiên tấn công Phù Vân Môn. Chúng là một đám ác ôn, chuyên đi cướp bóc và tàn sát. Cả môn phái lâm vào cảnh hỗn loạn. Các trưởng lão và đệ tử chính thức ra sức chống trả, nhưng số lượng và sức mạnh của Huyết Sa Môn quá lớn.

Lý Cẩu Đản sợ hãi co rúm trong một góc. Hắn chỉ là một tên tạp dịch yếu ớt, không thể làm gì. Hắn thấy một tên đệ tử Huyết Sa Môn đang chế tạo một loại độc dược gì đó trong một cái lọ thủy tinh, định đổ vào nguồn nước của Phù Vân Môn. Cẩu Đản run rẩy, định chạy trốn, nhưng chân lại vấp phải một hòn đá. Hắn ngã nhào, tay quơ loạn xạ, vô tình vướng vào cái lọ độc dược.

"Choang!"

Cái lọ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Chất lỏng màu xanh lè bắn tung tóe. Tên đệ tử Huyết Sa Môn và mấy tên đồng bọn đứng gần đó bị dính phải. Mấy tên này lập tức co giật, la hét thảm thiết, rồi bất động tại chỗ, miệng sùi bọt mép.

"Ôi mẹ ơi! Ngộ độc à?" Cẩu Đản trợn tròn mắt. Hắn không hề biết đó là một loại độc dược chưa hoàn thành, chỉ cần một chút sơ suất là sẽ phản tác dụng. Và hắn đã "sơ suất" giúp đối thủ.

Trưởng lão Trương đang chiến đấu gần đó, thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc. "Tiểu tử tạp dịch này... lại có công lao cứu môn?"

Trong lúc hỗn loạn, một tên đệ tử Huyết Sa Môn khác đang cầm một bọc đồ. Hắn bị một trưởng lão đánh văng, bọc đồ văng ra, rơi xuống một cái bụi cây. Cẩu Đản, vốn dĩ định chạy trốn, lại vô tình "lạc" vào đúng chỗ đó. Hắn tò mò nhặt bọc đồ lên. Bên trong là một cái Túi Càn Khôn nhỏ, bên trong có vài viên linh thạch, và một quyển sách cũ nát.

"Lại sách hay!" Cẩu Đản nhanh tay nhét vào túi mình. Hắn không hề biết đó là một quyển bí thuật tàn khuyết của Huyết Sa Môn.

Cuối cùng, Huyết Sa Môn cũng bị đẩy lui, nhưng Phù Vân Môn cũng chịu tổn thất nặng nề. Mọi người đều hoang mang và mệt mỏi. Chỉ có Lý Cẩu Đản là cảm thấy mình "lời" to. Hắn không những sống sót, mà còn "nhặt" được một mớ đồ.

Về phòng, hắn hì hục mở Túi Càn Khôn. "Oa! Nhiều linh thạch thế này!" Hắn reo lên khi thấy mấy viên linh thạch chất lượng hơn hẳn loại tạp nham của mình. Rồi hắn mở quyển sách cũ. Chỉ có vài trang đầu là đọc được, còn lại đều bị rách nát. Hắn lại tự mình suy diễn, tự mình biến tấu.

"Có vẻ mình có duyên với mấy thứ nhặt nhạnh nhỉ?" Cẩu Đản cười mãn nguyện. Hắn đâu biết rằng, chính cái bản tính vô sỉ và vận may "từ trên trời rơi xuống" này sẽ là thứ định hình con đường tu tiên độc nhất vô nhái của hắn.