Sau trận chiến với Huyết Sa Môn, Phù Vân Môn bắt đầu tái thiết. Lý Cẩu Đản vẫn là tạp dịch, nhưng giờ đây hắn đã có "vốn" kha khá: một ít linh thạch, một quyển bí thuật tàn khuyết, và đặc biệt là cái "Khí Hạt Đậu" đã lớn thêm được... một tí. Hắn cũng nhận ra rằng cái chảo vỡ mình nhặt được có vẻ không đơn giản.
Một buổi sáng, Cẩu Đản đang lén lút "hút cháo" trong bếp thì nghe tin chấn động: một cường giả Nguyên Anh kỳ của Huyết Sa Môn đang bị các trưởng lão truy sát, và hắn ta đã làm rơi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng ở khu rừng phía Đông. Mấy tên đệ tử nội môn đang bàn nhau đi tìm.
"Cơ hội! Cơ hội đây rồi!" Mắt Cẩu Đản sáng rực. Hắn lập tức bỏ dở bữa sáng, lén lút bám theo đám đệ tử nội môn. Hắn đi theo dấu vết của họ, cố gắng giữ khoảng cách để không bị phát hiện.
Đám đệ tử nội môn quả nhiên tìm thấy dấu vết của cường giả Huyết Sa Môn. Hắn ta đã bị thương nặng, đang lẩn trốn trong một hang động bí mật. Các trưởng lão Phù Vân Môn cũng đã đến, chuẩn bị vây bắt.
Cẩu Đản ẩn mình trong bụi rậm, nín thở theo dõi. Hắn thấy cường giả Huyết Sa Môn kia trong lúc giãy dụa, đã làm rơi một viên đan dược màu đỏ sậm. Viên đan dược lăn lông lốc, lọt vào một khe đá gần chỗ Cẩu Đản đang nấp.
"Ối giời! Của rơi!" Cẩu Đản không chần chừ, nhân lúc mọi người đang tập trung chiến đấu, hắn nhanh như cắt chui vào khe đá, tóm lấy viên đan dược. Hắn không kịp nghĩ, nhét luôn vào miệng.
Viên đan dược vừa vào đến bụng, một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ, chạy khắp cơ thể Cẩu Đản. Hắn cảm thấy toàn thân nóng ran, linh khí cuồn cuộn. "Khí Hạt Đậu" của hắn cứ thế mà phình to ra, mạnh mẽ hơn hẳn. Hắn cảm thấy mình như một cái bình sắp vỡ.
"A... A... Ách!" Cẩu Đản rên rỉ. Luồng năng lượng quá lớn khiến hắn không kiểm soát được. Hắn bắt đầu nhảy múa lung tung, miệng ú ớ những câu không đầu không cuối. Các trưởng lão và đệ tử Phù Vân Môn đang chiến đấu giật mình nhìn sang.
"Tên tạp dịch này bị sao vậy?" Một trưởng lão nhíu mày.
Cẩu Đản không nghe thấy gì cả. Hắn chỉ thấy linh lực trong người bùng nổ, đẩy hắn từ Luyện Khí tầng 1 lên... Luyện Khí tầng 3! Nhưng cái giá phải trả là hắn bị Tẩu Hỏa Nhập Ma nhẹ. Suốt mấy ngày sau đó, hắn cứ thỉnh thoảng lại nổi hứng hát opera giữa đêm, hoặc đột nhiên bật nhảy một điệu múa kỳ quặc. Cả môn phái lại được dịp cười nghiêng ngả.
Chưa dừng lại ở đó, vận may "đen đủi" của Cẩu Đản lại tiếp tục. Một lần, hắn bị giao nhiệm vụ đi chặt củi ở một khu rừng rậm. Trong lúc lang thang, hắn lạc vào một nơi hoang tàn, rậm rạp. Hắn vô tình dẫm phải một cái bẫy sập, rơi xuống một cái hang động tối đen như mực.
"Đau chết mất!" Cẩu Đản xuýt xoa bò dậy. Hắn loay hoay trong bóng tối, tay chạm phải một vật gì đó lạnh ngắt, cứng nhắc. Hắn dùng phù lục rách nát của mình (vốn định dùng để nhóm lửa) để chiếu sáng.
Trước mắt hắn là một bộ xương khô đang ngồi dựa vào vách đá. Trên ngón tay của bộ xương là một cái nhẫn cũ kỹ, có vẻ bị nứt một đường.
"Ối trời! Tiên nhân chết đây mà!" Cẩu Đản reo lên. Hắn không sợ hãi mà còn mừng rỡ. "Chắc là để lại bảo bối gì đây!"
Hắn nhanh chóng gỡ chiếc nhẫn ra. Đó là một cái Nhẫn Không Gian đã bị hỏng một phần, không thể chứa được nhiều đồ. Nhưng với Lý Cẩu Đản, thế là đủ. Hắn dùng những viên linh thạch tạp nham của mình, cộng với vài mẩu quặng vụn nhặt được, loay hoay "hàn gắn" chiếc nhẫn. Bằng một cách thần kỳ nào đó, chiếc nhẫn lại hoạt động được, dù hơi chập chờn. Hắn liền nhét hết số linh thạch, cái chảo vỡ, cái phù lục và quyển bí thuật tàn khuyết của mình vào đó.
Thế là, Cẩu Đản không chỉ tăng cấp, mà còn có thêm không gian chứa đồ. Hắn đâu biết rằng, chiếc nhẫn này vốn là của một vị cường giả đã chết, và nó mang theo một chút khí tức đặc biệt, khiến hắn đôi khi lại vô tình bị thu hút đến những nơi có bảo vật... bị bỏ quên.
Sau một thời gian, cái tên "Lý Cẩu Đản" bắt đầu được nhắc đến nhiều hơn trong Phù Vân Môn, nhưng không phải vì tài năng tu luyện, mà vì những trò hề và vận may quái đản của hắn. Hắn vẫn chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng đã có đủ thứ "pháp bảo" và "bí thuật" của riêng mình. Chẳng hạn như:
Vô Sỉ Kiếm: Thanh kiếm gỗ dán linh thạch, khi hắn vận lực, lại có thể chém ra những luồng kiếm khí... ám mùi đất và hơi hôi thối, khiến đối thủ phải bịt mũi mà bỏ chạy.Chảo Vỡ: Hắn dùng nó để nấu ăn, nhưng một lần vô tình làm rơi một ít thảo dược nhặt được vào đó. Cái chảo bỗng nhiên phát sáng, rồi cho ra một viên đan dược màu xanh lè. Cẩu Đản liều mình nếm thử, và kết quả là hắn bị... tiêu chảy suốt ba ngày, nhưng sau đó lại thấy tinh thần sảng khoái lạ thường.Bí Thuật Tàn Khuyết: Hắn đọc đến đâu, tự suy diễn đến đó. Hắn kết hợp với những động tác tự nghĩ ra khi bị Tẩu Hỏa Nhập Ma, tạo nên những chiêu thức khó đỡ. Ví dụ: "Vô Sỉ Độn Pháp" – chạy nhanh bằng cách vấp ngã; hay "Vô Sỉ Chưởng" – vỗ vào mông đối thủ cho họ... giật mình.Cẩu Đản vẫn là một tên tạp dịch, nhưng hắn đã cảm thấy mình khác biệt. Hắn không cần danh môn chính phái, không cần thiên tài địa bảo. Hắn chỉ cần sự vô sỉ, một chút may mắn, và khả năng biến mọi thứ rác rưởi thành vũ khí lợi hại. Hắn đang từng bước, từng bước một, thăng cấp trên con đường tu tiên độc nhất vô nhị của riêng mình.