Không khí tại Phù Vân Môn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết với sự hiện diện của Đan Sư Tôn từ Vạn Dược Các và Mộ Dung Băng, tán tu Nguyên Anh kỳ. Đan Sư Tôn, với vẻ mặt ngạo mạn, ngồi ung dung trên ghế khách, nhấp trà, còn Mộ Dung Băng thì đứng thẳng, ánh mắt sắc bén quét qua từng đệ tử, dừng lại thật lâu ở Lý Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản vẫn vô tư như thường, hắn đang định nhét nốt viên đan dược tím than cuối cùng vào miệng thì bị Trưởng lão Trương giật lấy. "Ngươi không được làm càn!" Trưởng lão thì thầm, mồ hôi lạnh toát ra.
Đan Sư Tôn hắng giọng: "Trưởng lão Trương, ta nghe nói Phù Vân Môn các ngươi có một tên tạp dịch tên Lý Cẩu Đản, không linh căn mà lại đột phá Trúc Cơ, còn luyện được đan dược kỳ lạ?"
Trưởng lão Trương cười gượng: "À, chuyện đó... tiểu tử Cẩu Đản này có chút kỳ ngộ thôi ạ."
"Kỳ ngộ?" Đan Sư Tôn nhếch mép. "Ta muốn đích thân kiểm tra. Và ta cũng muốn xem cái chảo mà hắn dùng để luyện đan. Nếu đúng là bảo vật, Vạn Dược Các ta nguyện ý ra giá cao để thu mua."
Lý Cẩu Đản nghe đến đây thì tai vểnh lên. "Thu mua cái chảo của mình? Không đời nào!" Hắn ôm chặt cái chảo vỡ vào lòng.
Mộ Dung Băng lúc này mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi không chỉ đột phá Trúc Cơ, mà còn dám dùng Phượng Hoàng Tiên Thảo của ta để... nấu canh?" Nàng nhìn chằm chằm vào Cẩu Đản, sát khí tỏa ra.
Cẩu Đản rụt cổ lại. Hai vị cường giả này một người muốn chảo, một người muốn tính mạng hắn. Hắn cười xòa: "À, tiên tử nói gì lạ vậy? Tiên thảo đó... nó tự chui vào nhẫn của tiểu nhân, tiểu nhân đâu có biết nó là của tiên tử đâu. Hơn nữa, tiểu nhân chỉ thử dùng nó để... chữa bệnh thôi mà!"
"Nói dối không chớp mắt!" Mộ Dung Băng gầm lên. "Đưa Phượng Hoàng Tiên Thảo đây! Nếu không, đừng trách ta không nể nang Phù Vân Môn!"
Không khí trở nên căng thẳng tột độ. Trưởng lão Trương và các đệ tử khác đều đổ mồ hôi lạnh. Đan Sư Tôn thì cười khẩy, chờ xem trò vui.
Cẩu Đản thấy tình thế không ổn, hắn nghĩ bụng: "Đánh thì không lại, chạy thì chắc cũng khó thoát. Hay là mình dùng chiêu... vô sỉ nhất?"
Hắn hắng giọng, tiến lên một bước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Các vị cường giả! Đừng hiểu lầm! Thực ra, bí mật của tiểu nhân không nằm ở tiên thảo hay cái chảo này đâu!"
Đan Sư Tôn và Mộ Dung Băng đều nhíu mày, nhìn hắn.
"Bí mật của tiểu nhân chính là... sự vô sỉ và cái mặt dày này đây!" Cẩu Đản ưỡn ngực. "Tiểu nhân không có linh căn, không có thiên phú, chỉ có một cái bản mặt dày hơn tường thành, và khả năng biến nguy thành cơ thôi ạ! Thí dụ như Đan Sư Tôn đây, tu vi cao thâm, nhưng chắc gì đã có bản lĩnh nhặt được cục phân trâu mà luyện ra đan dược cấp cao như tiểu nhân?"
"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Đan Sư Tôn tức giận đứng bật dậy. "Ngươi dám sỉ nhục ta?"
"Ấy, tiểu nhân đâu có dám sỉ nhục! Tiểu nhân chỉ nói thật thôi mà!" Cẩu Đản nháy mắt. "Và tiên tử Mộ Dung Băng đây, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng chắc gì đã dám... lăn lộn dưới đất để trốn thoát kẻ thù, rồi vô tình nhặt được bí bảo như tiểu nhân?"
Mộ Dung Băng tức đến mức tay run lên. Nàng chưa bao giờ gặp kẻ nào dám nói những lời như vậy trước mặt nàng.
"Nếu các vị không tin, tiểu nhân có thể biểu diễn ngay bây giờ!" Cẩu Đản nói, rồi hắn đột nhiên lao tới... ôm chầm lấy chân Trưởng lão Trương. "Trưởng lão ơi! Cứu con với! Hai vị cường giả này muốn cướp đan dược con vừa luyện bằng công thức bí truyền của môn phái mình!"
Trưởng lão Trương mặt mũi tím tái, muốn đẩy hắn ra nhưng không được. Các đệ tử khác thì cố gắng nhịn cười.
Đan Sư Tôn và Mộ Dung Băng nhìn nhau, hoàn toàn bất lực trước sự vô sỉ của Cẩu Đản. Hắn không hề sợ hãi, mà còn dùng sự vô liêm sỉ của mình để gây rối, khiến họ không thể ra tay một cách đường hoàng.
"Được rồi! Ngươi giỏi lắm, Lý Cẩu Đản!" Mộ Dung Băng nghiến răng. "Tiên thảo tạm thời ta chưa lấy lại được, nhưng ngươi đừng hòng sống yên ổn! Ta sẽ đích thân giám sát ngươi, xem ngươi làm được trò trống gì!"
Đan Sư Tôn cũng hừ lạnh: "Tên tiểu tử này quá xảo quyệt! Vạn Dược Các ta sẽ không bao giờ hợp tác với một môn phái có loại đệ tử như ngươi!" Nói rồi, hắn ta quay lưng bỏ đi, không quên lườm Lý Cẩu Đản một cái cháy mặt.
Cuộc đối đầu kết thúc một cách không ngờ. Lý Cẩu Đản, bằng sự vô sỉ của mình, đã "đẩy lùi" được hai vị cường giả. Hắn vẫn giữ được Phượng Hoàng Tiên Thảo, giữ được cái chảo vỡ, và quan trọng nhất, giữ được tính mạng.
Tuy nhiên, hắn biết rằng, sự nổi tiếng và những "bí mật" của hắn đã thu hút sự chú ý của nhiều người hơn. Cuộc sống tu tiên của Lý Cẩu Đản sẽ không bao giờ bình yên.