Mộ Dung Băng, đúng như lời đã nói, không rời khỏi Phù Vân Môn. Nàng dựng một căn lều đơn giản gần phòng tạp dịch của Lý Cẩu Đản, ngày đêm "giám sát" hắn. Nàng muốn xem rốt cuộc tên vô sỉ này còn có thể làm ra trò gì, và quan trọng hơn, nàng không bỏ qua hy vọng lấy lại Phượng Hoàng Tiên Thảo của mình.
Cuộc sống của Cẩu Đản bỗng nhiên trở nên "có trật tự" hơn hẳn. Hắn không thể lén lút trốn việc, không thể tùy tiện đi nhặt nhạnh. Mỗi khi hắn định làm gì mờ ám, ánh mắt sắc lẹm của Mộ Dung Băng lại chiếu tới, khiến hắn phải rụt rè.
"Này, ngươi định làm gì với cái cỏ dại đó?" Mộ Dung Băng hỏi khi thấy Cẩu Đản đang hí hoáy với một bụi cỏ ven đường.
"À, tiểu nhân đang tìm kiếm... cảm hứng tu luyện ạ!" Cẩu Đản cười ngây ngô.
"Hừ! Tu luyện thì lo mà đả tọa, bớt mấy trò mèo đi!" Mộ Dung Băng lạnh lùng nói.
Mặc dù bị giám sát gắt gao, Cẩu Đản vẫn không ngừng tìm cách "lách luật". Hắn bắt đầu thử nghiệm những phương pháp luyện đan mới trong cái chảo vỡ của mình, nhưng lần này hắn làm trong im lặng, không gây mùi quá nồng nặc. Hắn dùng những loại thảo dược bình thường, kết hợp với các loại "linh vật" kỳ lạ mà hắn tình cờ phát hiện ra trong sân sau Phù Vân Môn (ví dụ như... một con bọ cánh cứng to béo, hay vài giọt nhựa cây lạ).
Đan dược thành phẩm vẫn ghê tởm, nhưng lại có những công hiệu khác nhau. Có viên giúp hắn tăng tốc độ chạy (nhưng lại khiến hắn ngứa khắp người), có viên giúp hắn nhìn rõ trong đêm (nhưng lại làm mắt hắn đỏ ngầu như ma), và có viên giúp hắn có sức mạnh tạm thời (nhưng sau đó lại khiến hắn đói bụng khủng khiếp).
Một buổi tối nọ, Mộ Dung Băng vẫn ngồi thiền trước cửa phòng Cẩu Đản. Đột nhiên, một luồng khí tức yêu ma mạnh mẽ từ phía xa truyền đến. Cả Phù Vân Môn chấn động.
"Yêu vương xuất hiện!" Trưởng lão Trương hoảng hốt.
Một con yêu thú khổng lồ, thân hình như núi, gầm rống vang trời, lao thẳng về phía Phù Vân Môn. Đó là một con Hắc Ngưu Vương, tu vi tương đương Nguyên Anh trung kỳ, mạnh hơn Mộ Dung Băng rất nhiều.
"Không xong rồi!" Mộ Dung Băng nhíu mày. Nàng biết mình không phải đối thủ của Hắc Ngưu Vương.
Phù Vân Môn vốn yếu ớt, làm sao chống lại được yêu vương? Các đệ tử hoảng loạn. Trưởng lão Trương và vài trưởng lão khác liều mạng xông ra, nhưng chỉ như châu chấu đá xe.
"Tiểu tử tạp dịch! Ngươi có cách nào không?" Mộ Dung Băng, trong cơn tuyệt vọng, quay sang nhìn Cẩu Đản. Nàng đã chứng kiến sự "vô sỉ" nhưng hiệu quả của hắn.
Cẩu Đản đang run rẩy núp trong phòng. Hắn nghe thấy Mộ Dung Băng gọi, lòng thầm nghĩ: "Cơ hội đến rồi!" Hắn chạy ra, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
"Tiên tử đừng lo! Tiểu nhân có cách! Nhưng... tiểu nhân cần tiên tử cam kết một điều kiện!" Cẩu Đản nói.
"Điều kiện gì? Ngươi dám ra điều kiện với ta lúc này ư?" Mộ Dung Băng tức giận.
"Đơn giản thôi ạ!" Cẩu Đản cười toe toét. "Nếu tiểu nhân giúp được, tiên tử phải đồng ý... không được giám sát tiểu nhân nữa! Và phải mời tiểu nhân một bữa linh thực thật ngon!"
Mộ Dung Băng tức đến mức muốn hộc máu. Nhưng tình thế cấp bách, nàng đành nghiến răng: "Được! Ngươi nói đi! Ngươi có cách gì?"
"Tiên tử hãy tin tưởng tiểu nhân!" Cẩu Đản nói. Hắn lôi từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược màu tím than mà hắn vừa luyện, rồi lại ném vào đó mấy thứ linh thảo thông thường. Hắn còn nhổ một sợi tóc của mình, vứt vào chảo. Hắn vận linh lực Trúc Cơ kỳ, cố gắng tập trung toàn bộ năng lượng vào cái chảo.
Cái chảo vỡ lại phát sáng mãnh liệt, rồi phun ra một luồng khói màu đỏ tía, kèm theo một mùi hương... vô cùng kinh tởm, giống như mùi thịt sống bị cháy khét trộn lẫn với mùi phân trâu.
"Khụ khụ! Mùi gì ghê vậy?" Hắc Ngưu Vương đang định xông vào Phù Vân Môn thì khựng lại. Nó là yêu thú, khứu giác rất nhạy. Mùi hương này khiến nó cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cẩu Đản thấy vậy, lập tức ném cả cái chảo về phía Hắc Ngưu Vương. "Đồ ăn ngon đây! Ăn đi!"
Hắc Ngưu Vương bị bất ngờ, nó ngửi thấy mùi kinh khủng, lại thấy cái chảo bay tới, liền gầm lên, dùng móng vuốt hất văng cái chảo. Nhưng một ít khói từ chảo đã bay vào mũi nó.
Hắc Ngưu Vương lập tức co giật, thân hình khổng lồ loạng choạng. Sau đó, nó đột nhiên quay lưng lại, chạy thục mạng ra khỏi Phù Vân Môn, miệng kêu rống lên thảm thiết như đang bị tra tấn.
"Nó... nó chạy rồi?" Mộ Dung Băng và các trưởng lão Phù Vân Môn ngỡ ngàng. Một con yêu vương Nguyên Anh kỳ lại bị một tên Trúc Cơ kỳ đuổi chạy bằng... mùi hôi?
Cẩu Đản đứng đó, phủi phủi tay, vẻ mặt đắc ý. "Đã bảo là tiểu nhân có cách mà!"
Mộ Dung Băng nhìn Cẩu Đản bằng ánh mắt vừa tức giận vừa kinh ngạc. Nàng không thể tin được, thứ mà nàng luyện ra từ Phượng Hoàng Tiên Thảo là đan dược cao cấp, còn hắn lại dùng để... chế tạo vũ khí sinh hóa. Nàng cảm thấy mối hận về tiên thảo càng thêm sâu sắc, nhưng không thể phủ nhận Cẩu Đản đã cứu Phù Vân Môn một mạng.
"Được rồi! Ngươi thắng!" Mộ Dung Băng nghiến răng. "Ta sẽ không giám sát ngươi nữa. Và ta sẽ mời ngươi một bữa linh thực thịnh soạn! Nhưng ngươi phải cam kết không được làm ra mấy thứ mùi vị kinh khủng đó nữa!"
Cẩu Đản cười toe toét: "Tiên tử đã nói thì tiểu nhân xin nghe theo! Nhưng mà... linh thực thì phải do tiểu nhân tự tay chọn đấy nhé!"
Một khế ước bất đắc dĩ được hình thành giữa tên vô sỉ Trúc Cơ kỳ và nữ cường giả Nguyên Anh kỳ. Cuộc phiêu lưu của Lý Cẩu Đản giờ đây sẽ không còn bị giám sát, nhưng cũng có nghĩa là hắn sẽ tự do làm những điều... điên rồ hơn nữa.