Lời đã hứa là phải thực hiện. Mộ Dung Băng, dù trong lòng bực bội đến phát điên, vẫn phải mời Lý Cẩu Đản một bữa linh thực thịnh soạn. Nàng chọn một nhà hàng linh thực sang trọng nhất gần Phù Vân Môn, hy vọng hắn sẽ biết điều mà giữ thể diện.
"Mời ngươi," Mộ Dung Băng lạnh nhạt nói, chỉ vào thực đơn toàn những món linh thực đắt đỏ.
Cẩu Đản mắt sáng rỡ, hắn lật đi lật lại thực đơn, miệng không ngừng xuýt xoa: "Ôi trời ơi! Linh Tê Ngư Hấp Gừng! Kim Long Phượng Dực! Toàn là đồ bổ! Tiên tử quả là hào phóng! Vậy thì tiểu nhân không khách sáo!"
Hắn bắt đầu gọi món, không thèm nhìn giá cả, gọi từ món khai vị đến món tráng miệng, rồi còn gọi thêm mấy bình linh tửu quý hiếm. Mộ Dung Băng nhìn hắn gọi mà khóe mắt giật giật. Bữa ăn này chắc chắn sẽ "chém đẹp" nàng một khoản linh thạch không nhỏ.
"Tiên tử, sao tiên tử không ăn ạ? Đồ ăn ngon thế này mà!" Cẩu Đản vừa ăn vừa nói, miệng nhồm nhoàm.
Mộ Dung Băng hừ lạnh: "Ngươi cứ ăn đi! Ta xem ngươi ăn được bao nhiêu!"
Cẩu Đản không hề khách sáo. Hắn ăn như hổ đói, ăn hết món này đến món khác. Khí hải Trúc Cơ của hắn bắt đầu hấp thu linh khí từ thức ăn, khiến tu vi của hắn được củng cố. Hắn còn lén lút lấy cái nhẫn không gian ra, "hút" một vài món ngon mà hắn chưa ăn kịp vào trong để... lát nữa ăn tiếp.
Bữa ăn kéo dài gần hai canh giờ. Khi Cẩu Đản đứng dậy, bụng hắn đã tròn xoe, tu vi cũng có vẻ nhích lên một chút. Mộ Dung Băng nhìn hóa đơn linh thạch mà muốn hộc máu. Bữa ăn này tương đương với chi phí tu luyện của một đệ tử bình thường trong vài năm!
"Đa tạ tiên tử đã chiêu đãi! Bữa ăn này ngon quá! Lần sau có dịp, mong tiên tử lại mời tiểu nhân nhé!" Cẩu Đản cười toe toét, vẫy tay chào tạm biệt, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.
Mộ Dung Băng nghiến răng, lòng thầm nguyền rủa tên vô sỉ này. Nàng quyết định sẽ không để hắn sống yên ổn.
Quả nhiên, sau bữa ăn đó, Mộ Dung Băng bắt đầu "giám sát" Lý Cẩu Đản theo một cách khác. Nàng không còn ngồi lều trước cửa phòng hắn nữa, mà nàng... âm thầm theo dõi hắn từ xa, mỗi khi hắn có ý định làm gì đó mờ ám.
Một đêm nọ, Cẩu Đản lén lút đi ra ngoài. Hắn cảm nhận được một luồng linh khí yếu ớt từ một nơi hẻo lánh phía sau Phù Vân Môn. Hắn tin rằng đó là dấu hiệu của một bảo vật bị bỏ quên.
Hắn men theo con đường mòn, cuối cùng đến một vách đá cheo leo. Bên dưới vách đá là một khe nứt nhỏ, từ đó tỏa ra linh khí. Cẩu Đản mừng rỡ, hắn dùng Vô Sỉ Kiếm để bám vào vách đá, từ từ trượt xuống.
Mộ Dung Băng nấp trong bóng tối, quan sát từng hành động của hắn. Nàng muốn xem hắn định làm gì.
Cẩu Đản chui vào khe nứt. Bên trong là một cái hang động nhỏ. Giữa hang có một cái ao nhỏ, nước trong veo, và một đóa linh hoa màu trắng muốt đang nở rộ. Linh hoa tỏa ra linh khí thanh khiết, khiến Cẩu Đản cảm thấy sảng khoái.
"Linh hoa!" Cẩu Đản reo lên. Hắn không chần chừ, định vươn tay hái. Nhưng đột nhiên, một con Yêu Xà Tinh Anh từ dưới ao trườn lên, nhe nanh sắc nhọn. Con yêu xà này có tu vi Trúc Cơ kỳ, lại là loại am hiểu về độc dược.
Cẩu Đản hoảng hốt. Hắn lùi lại, định chạy trốn. Nhưng con yêu xà quá nhanh, nó đã phun ra một làn khói độc màu tím. Cẩu Đản hít phải, cảm thấy toàn thân tê liệt.
"Xong rồi!" Cẩu Đản tuyệt vọng.
Trong cơn nguy cấp, hắn nhớ đến những viên đan dược màu tím than mà hắn đã luyện từ Phượng Hoàng Tiên Thảo và những "nguyên liệu" độc đáo. Hắn vội vàng lôi một viên ra, nhét vào miệng.
Viên đan dược vừa nuốt xuống, cơ thể hắn lập tức bốc lên một luồng khí nóng. Khói độc của yêu xà không những không làm hại hắn, mà còn bị trung hòa, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy sảng khoái lạ thường. Hắn cảm thấy các giác quan của mình nhạy bén hơn bao giờ hết, đặc biệt là khứu giác.
"Mùi gì thế này?" Cẩu Đản đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt từ con Yêu Xà Tinh Anh. Mùi hương này rất giống với mùi... đồ lót của nữ giới.
Yêu Xà Tinh Anh thấy Cẩu Đản không bị độc tố của mình ảnh hưởng, nó tức giận lao tới, định dùng thân hình khổng lồ của mình để quấn chặt hắn.
Cẩu Đản nhanh chóng né tránh. Trong lúc né, hắn đột nhiên nhìn thấy một vật gì đó lấp lánh dưới bụng con yêu xà. Hắn không nghĩ ngợi, vận linh lực vào Vô Sỉ Kiếm, chém thẳng xuống.
"Keng!" Một tiếng va chạm vang lên. Con yêu xà bị thương, lùi lại. Và từ dưới bụng nó, một vật nhỏ rơi ra. Đó là một chiếc quần lót tơ lụa màu hồng, dính đầy máu yêu thú.
Mộ Dung Băng đang nấp trên vách đá, nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt nữa ngã ngửa. "Tên vô lại này... hắn đang làm cái trò gì vậy?"
Cẩu Đản cũng ngạc nhiên không kém. "Ủa, sao lại có cái này?" Hắn cúi xuống nhặt chiếc quần lót lên. Chiếc quần lót tỏa ra một chút linh khí yếu ớt, có vẻ như nó là một loại pháp khí ẩn chứa bí mật.
Yêu Xà Tinh Anh gầm lên giận dữ, nó không ngờ lại bị một tên Trúc Cơ kỳ vô danh tiểu tốt làm nhục. Nó lại lao tới tấn công.
Cẩu Đản không còn sợ hãi. Hắn cầm chiếc quần lót, đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng điên rồ. Hắn vận linh lực, vung chiếc quần lót lên, quất thẳng vào mặt con yêu xà.
"Phạch! Phạch!" Chiếc quần lót dính máu yêu thú, lại mang theo linh khí, quất vào mặt yêu xà, tạo ra những tiếng động kỳ lạ. Mùi hôi thối từ chiếc quần lót, cùng với mùi máu, khiến con yêu xà trở nên điên loạn. Nó gầm rống, vùng vẫy khắp nơi, không ngừng đập đầu vào vách đá.
Cuối cùng, con Yêu Xà Tinh Anh tự mình đập chết mình, để lại một đống bầy nhầy.
Cẩu Đản đứng đó, cầm chiếc quần lót, vẻ mặt ngơ ngác. "Hả? Mạnh thế à?"
Mộ Dung Băng trên vách đá thì đã hoàn toàn cạn lời. Nàng không thể tin được, một con yêu xà tinh anh lại bị một tên tạp dịch đánh bại bằng... một chiếc quần lót!
"Ngươi... ngươi lại làm ra trò gì nữa vậy?" Mộ Dung Băng bay xuống, mặt mày tái mét.
"À, tiểu nhân chỉ là... vô tình nhặt được một cái pháp bảo đặc biệt thôi ạ!" Cẩu Đản cười tủm tỉm, giấu chiếc quần lót ra sau lưng. Hắn biết rằng chiếc quần lót này không hề đơn giản, và nó sẽ là một trong những "pháp bảo" vô sỉ nhất của hắn từ nay về sau.