Sau màn chiến đấu "kinh điển" với Yêu Xà Tinh Anh, Lý Cẩu Đản lén lút cất chiếc quần lót "pháp bảo" vào nhẫn không gian, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng trong lòng hắn thì đang sôi sục. Hắn không ngờ một món đồ bình thường như vậy lại có sức mạnh đáng kinh ngạc.
"Tiên tử đừng lo, tiểu nhân đã dọn dẹp xong con yêu xà rồi ạ!" Cẩu Đản cười toe toét, phủi phủi tay.
Mộ Dung Băng vẫn còn đứng hình. Nàng đã chứng kiến cảnh tượng "động trời" vừa rồi, và dù không muốn tin, nhưng rõ ràng con Yêu Xà Tinh Anh kia đã bị đánh bại bởi... một chiếc quần lót. Nàng cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. "Ngươi... cái đó là cái gì?"
"À, cái này ạ?" Cẩu Đản gãi đầu. "Chắc là pháp bảo trấn tông của con yêu xà đó. Nó vừa rơi ra là tiểu nhân nhặt được ngay!"
Mộ Dung Băng nghi ngờ nhìn hắn. Nàng không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra với tên vô sỉ này. Mọi thứ hắn chạm vào, mọi thứ hắn "nhặt" được, đều trở thành thứ phi lý nhưng lại có công hiệu không ngờ. Nàng quyết định tạm thời bỏ qua chiếc quần lót, nhưng trong lòng đã ghi nhớ sự việc này.
Trở về Phù Vân Môn, Cẩu Đản lén lút nghiên cứu chiếc quần lót. Hắn phát hiện ra rằng nó không chỉ là một chiếc quần lót bình thường. Nó được dệt từ một loại tơ tằm đặc biệt, thấm đẫm linh khí. Mỗi khi hắn vận linh lực vào, chiếc quần lót lại trở nên dai như thép, và tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ, vừa thơm thoang thoảng, vừa có mùi... khó tả. Hắn gọi nó là "Vô Sỉ Khố" (Quần vô sỉ).
"Đúng là pháp bảo trấn tông!" Cẩu Đản reo lên. Hắn bắt đầu thử nghiệm Vô Sỉ Khố. Hắn dùng nó làm khăn che mặt, làm dây thừng, làm bẫy, và thậm chí là... dùng để quất mấy con yêu thú nhỏ cho vui. Công hiệu của nó mỗi lúc một khác, đôi khi lại phát huy những tác dụng không ngờ, như khiến đối thủ bị ngứa ngáy khắp người, hoặc bị mất phương hướng vì mùi hương đặc trưng.
Tô Ngưng Tuyết cũng để ý thấy những hành vi kỳ lạ của Cẩu Đản. Nàng thấy hắn thường xuyên lôi ra một vật gì đó mềm mại, màu hồng, rồi hì hụi thử nghiệm. Nàng tò mò nhưng không dám hỏi.
Chuyện Lý Cẩu Đản đánh bại Yêu Xà Tinh Anh bằng một "vật thể lạ" nhanh chóng lan truyền khắp Phù Vân Môn, rồi ra cả giới tu tiên. Tất nhiên, câu chuyện đã được "tam sao thất bản" theo nhiều cách khác nhau.
"Nghe nói Lý Cẩu Đản Phù Vân Môn đánh bại Yêu Xà Tinh Anh chỉ bằng một chiếc khăn tay!"
"Không, không phải khăn tay! Nghe nói là một cái túi thơm của nữ giới!"
"Sai hết! Nghe nói hắn dùng một loại pháp bảo ẩn giấu, trông giống như... một chiếc tất chân!"
Mỗi lúc một phiên bản khác nhau, nhưng đều không ai tin được rằng hắn dùng một chiếc quần lót. Danh tiếng của Lý Cẩu Đản ngày càng trở nên "huyền thoại", nhưng cũng kèm theo vô số lời đồn đoán hài hước và phi lý. Các môn phái lớn bắt đầu cử người đến Phù Vân Môn để tìm hiểu sự thật về những "kỳ ngộ" của tên tạp dịch này.
Một ngày nọ, một vị trưởng lão của một tông môn lớn đến Phù Vân Môn. Hắn ta là một lão giả nghiêm nghị, tu vi Thần Hải kỳ. Hắn ta đến để tận mắt chứng kiến Lý Cẩu Đản.
"Trưởng lão Trương, ta nghe nói môn phái ngươi có một tên tạp dịch tên Lý Cẩu Đản, chuyên dùng những vật phẩm kỳ quái để chiến đấu, còn đột phá Trúc Cơ mà không cần linh căn?" Vị trưởng lão hỏi, giọng điệu đầy hoài nghi.
Trưởng lão Trương gật đầu gượng gạo: "Dạ, đúng vậy ạ. Cẩu Đản... có chút đặc biệt."
"Vậy hãy cho hắn ra đây! Ta muốn đích thân kiểm tra!" Vị trưởng lão nói.
Cẩu Đản được triệu tập. Hắn đứng trước vị trưởng lão Thần Hải kỳ, vẫn vẻ mặt vô sỉ như thường.
"Ngươi là Lý Cẩu Đản? Ngươi đã dùng thứ gì để đánh bại Yêu Xà Tinh Anh?" Vị trưởng lão hỏi.
Cẩu Đản ngập ngừng một lát, hắn biết mình không thể nói thật. Hắn cười toe toét: "À, tiểu nhân chỉ là... vô tình nhặt được một viên đá lạ, nó tự động phát ra linh lực, rồi bắn trúng con yêu xà thôi ạ!"
Vị trưởng lão nhíu mày. Hắn không tin. Hắn muốn Cẩu Đản phô diễn pháp bảo của mình.
Cẩu Đản đành phải lén lút lấy ra cái Chảo Vỡ. Hắn dùng nó tạo ra một luồng khói xanh lè, mùi hôi thối nồng nặc. Vị trưởng lão Thần Hải kỳ bị mùi hôi tấn công, mặt mũi xanh mét, suýt nôn mửa.
"Thôi được rồi! Ngươi... quả nhiên là khác người!" Vị trưởng lão chịu thua. Hắn không thể chịu nổi mùi của Cẩu Đản. Hắn nhanh chóng rời đi, mang theo một "ấn tượng" sâu sắc về tên tạp dịch Phù Vân Môn.
Dù các cường giả không thể hiểu nổi, nhưng Lý Cẩu Đản vẫn tiếp tục con đường tu tiên đầy quái dị của mình. Hắn đã có một chiếc quần lót pháp bảo, một cái chảo vỡ đa năng, một thanh kiếm gỗ ám mùi, và một nhẫn không gian chuyên "hút sạch". Tu vi của hắn cũng dần dần tăng lên, nhưng không phải nhờ khổ luyện, mà nhờ những "kỳ ngộ" và những pha "nhặt nhạnh" không ai ngờ tới.