Danh tiếng kỳ quái của Lý Cẩu Đản cuối cùng cũng lan đến tai một vị trưởng lão bí ẩn của Phù Vân Môn, người đã ẩn cư bấy lâu để luyện đan. Vị trưởng lão này, tên là Lão Quái Đan, nổi tiếng với tính khí thất thường và tình yêu cuồng nhiệt với đan đạo. Nghe về "đan dược thần kỳ" của Cẩu Đản, Lão Quái Đan quyết định triệu kiến hắn.
"Ngươi chính là Lý Cẩu Đản?" Lão Quái Đan, một lão già tóc tai bù xù, râu ria lòa xòa, hỏi, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
"Dạ, tiểu nhân chính là Lý Cẩu Đản, tạp dịch của Phù Vân Môn!" Cẩu Đản cung kính đáp, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên. Hắn nghe nói Lão Quái Đan này rất khó tính.
"Nghe nói ngươi có thể luyện ra đan dược độc đáo, còn dùng cả Phượng Hoàng Tiên Thảo để nấu canh?" Lão Quái Đan hỏi, giọng điệu có chút hưng phấn.
"À, cái đó... tiểu nhân chỉ là may mắn thôi ạ!" Cẩu Đản cười gượng.
Lão Quái Đan không nói nhiều, hắn ta chỉ tay vào một cái đỉnh luyện đan cổ xưa nằm giữa phòng. "Ta sẽ tổ chức một cuộc thi luyện đan. Ngươi và ta sẽ cùng luyện. Nếu ngươi thua, ngươi phải dâng cái chảo của ngươi cho ta. Nếu ngươi thắng, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đan pháp bí truyền của Phù Vân Môn!"
Cẩu Đản trợn tròn mắt. Thi luyện đan với một vị đan sư nổi tiếng? Hắn chỉ biết nấu canh bằng cái chảo vỡ của mình thôi mà! Nhưng nghĩ đến bộ đan pháp bí truyền, Cẩu Đản lại ham.
"Tiểu nhân xin nhận lời!" Cẩu Đản lớn tiếng đáp, vẻ mặt quyết tâm.
Cuộc thi luyện đan nhanh chóng được chuẩn bị. Các đệ tử Phù Vân Môn, kể cả Trưởng lão Trương, Lâm Thanh Thanh và Tô Ngưng Tuyết đều đến xem. Ai cũng tò mò muốn biết, tên tạp dịch này sẽ làm ra trò gì nữa.
Lão Quái Đan bắt đầu luyện đan một cách chuyên nghiệp. Hắn ta dùng đủ loại linh hỏa, linh khí, điều khiển dược liệu một cách điêu luyện. Linh khí trong phòng bùng nổ, mùi hương dược liệu thơm ngát lan tỏa.
Về phần Cẩu Đản, hắn lôi cái chảo vỡ của mình ra. Hắn nhìn chằm chằm vào cái đỉnh của Lão Quái Đan, cố gắng bắt chước vài động tác. Sau đó, hắn lục lọi nhẫn không gian, lấy ra một vài loại thảo dược bình thường, một ít... nước bọt của con Linh Hồ (còn sót lại), và một vài sợi lông từ chiếc Vô Sỉ Khố của hắn. Hắn ném tất cả vào chảo.
"Khụ khụ!" Lão Quái Đan và những người xung quanh đều ho sặc sụa. Mùi từ cái chảo của Cẩu Đản nồng nặc và khó chịu vô cùng. Lâm Thanh Thanh bịt mũi, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Ngươi đang làm cái trò gì vậy?" Lão Quái Đan nhíu mày, suýt nữa làm hỏng lò đan của mình.
"À, tiểu nhân đang... 'luyện hương' đấy ạ! Đan dược phải có mùi đặc trưng mới ngon!" Cẩu Đản mặt dày cãi. Hắn vận linh lực Trúc Cơ kỳ, cố gắng điều khiển ngọn lửa dưới chảo. Lần này, hắn tập trung vào việc tạo ra một mùi hương "ấn tượng" nhất.
Sau một canh giờ, Lão Quái Đan mở đỉnh đan, lấy ra một viên đan dược tròn trịa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hương thơm nồng nàn. Đó là một viên "Bồi Nguyên Đan" cấp cao, giúp tăng cường linh lực.
Về phần Cẩu Đản, hắn cũng mở chảo của mình. Ba viên đan dược màu xanh lét, méo mó, bốc mùi khó tả nằm trong chảo. Chúng không có chút ánh sáng nào, trông giống như... bãi nôn của yêu thú.
"Được rồi, ai dám nếm thử đan dược của ngươi?" Lão Quái Đan hỏi, giọng điệu đầy chế giễu.
Không ai dám tiến lên. Ngay cả Tô Ngưng Tuyết cũng do dự. Cẩu Đản thấy vậy, đành phải liều mạng. Hắn nhặt một viên lên, nhét vào miệng.
Vừa nuốt xong, Cẩu Đản cảm thấy một luồng năng lượng nóng bỏng bùng nổ trong người. Linh lực của hắn tăng vọt, kinh mạch được củng cố. Thậm chí, hắn còn cảm thấy... buồn ngủ khủng khiếp. Hắn ngáp một cái thật dài, rồi đột nhiên lăn ra sàn, ngủ thiếp đi.
Cả hội trường im lặng. Lão Quái Đan và mọi người đều sững sờ. "Ngủ rồi sao?"
Tô Ngưng Tuyết vội vàng chạy đến kiểm tra. Nàng đặt tay lên mạch Cẩu Đản, rồi kinh ngạc thốt lên: "Tu vi của hắn... tăng lên Luyện Khí tầng 6! Không! Đã củng cố Trúc Cơ viên mãn! Và... hắn còn có dấu hiệu sắp đột phá Kim Đan!"
Mọi người lại một lần nữa há hốc mồm. Một viên đan dược xấu xí, bốc mùi, lại khiến người ta đột phá nhanh như vậy?
Lão Quái Đan không thể tin nổi. Hắn ta nhìn viên Bồi Nguyên Đan hoàn mỹ của mình, rồi nhìn tên tạp dịch đang ngủ ngáy khò khò. "Ngươi... ngươi thắng rồi!" Lão Quái Đan lẩm bẩm. Hắn ta không hiểu nổi lý do, nhưng kết quả đã rõ ràng.
Tuy nhiên, Cẩu Đản phải trả giá cho chiến thắng của mình. Hắn ngủ liên tục ba ngày ba đêm, không thể tỉnh dậy. Và sau khi tỉnh dậy, hắn lại có một "tác dụng phụ" mới: mỗi khi hắn vận linh lực, cơ thể hắn sẽ tỏa ra một mùi hương... nồng nặc mùi nước bọt của con Linh Hồ.
Lão Quái Đan, tuy cay cú, nhưng vẫn giữ lời hứa. Hắn truyền cho Cẩu Đản bộ đan pháp bí truyền của Phù Vân Môn. Cẩu Đản học lỏm được vài điều, nhưng phần lớn vẫn tự mình biến tấu theo cách riêng.
Chiến thắng này đã khẳng định vị trí "độc nhất vô nhị" của Lý Cẩu Đản trong giới tu tiên. Hắn không chỉ là một tên vô sỉ, mà còn là một "đan sư" kỳ quặc, với những phương pháp luyện đan không ai dám bắt chước.