Sau cuộc thi luyện đan, Lý Cẩu Đản không chỉ củng cố được tu vi Trúc Cơ viên mãn mà còn có dấu hiệu đột phá Kim Đan. Hắn cũng nhận được bộ đan pháp bí truyền từ Lão Quái Đan. Tuy nhiên, đi kèm với đó là một "tác dụng phụ" không mong muốn: mỗi khi hắn vận linh lực, cơ thể hắn lại tỏa ra mùi nước bọt của Linh Hồ, khiến ai cũng phải tránh xa.
"Cẩu Đản, ngươi... sao lại có mùi này?" Tô Ngưng Tuyết cau mũi hỏi. Nàng đang cố gắng nghiên cứu cách hoạt động của cái chảo vỡ, nhưng mùi hương từ Cẩu Đản khiến nàng không thể tập trung.
"À, cái này là do tiểu nhân vừa luyện xong một viên đan dược 'thơm' quá ấy mà!" Cẩu Đản cười tủm tỉm, hắn đâu dám nói là do tác dụng phụ của đan dược.
Kể từ đó, việc Cẩu Đản đột phá và cái mùi "đặc trưng" của hắn trở thành chủ đề bàn tán xôn xao khắp giới tu tiên. Các môn phái lớn bắt đầu cử đệ tử đến Phù Vân Môn để... "ngửi" xem tên tạp dịch này có gì đặc biệt. Nhiều kẻ tò mò còn lén lút tiếp cận Cẩu Đản, muốn tìm hiểu bí mật đằng sau những đột phá kỳ lạ của hắn.
Cẩu Đản dần cảm thấy phiền phức. Hắn không thể đi đâu mà không bị dòm ngó, không thể luyện đan mà không bị ai đó "đánh hơi" thấy. Cuộc sống vô sỉ tự do của hắn đang bị đe dọa. Hắn bắt đầu nghĩ đến việc... chạy trốn.
"Phù Vân Môn này nhỏ quá, không chứa nổi một thiên tài như mình rồi!" Cẩu Đản tự nhủ. Hắn quyết định sẽ rời khỏi đây, đến một nơi nào đó rộng lớn hơn, nơi hắn có thể tự do "nhặt nhạnh" và "luyện đan".
Tuy nhiên, việc rời đi không hề dễ dàng. Mộ Dung Băng vẫn còn ở Phù Vân Môn, nàng ta tuy không giám sát trực tiếp nữa, nhưng ánh mắt sắc bén của nàng vẫn khiến Cẩu Đản phải dè chừng. Hơn nữa, sau vụ "hút sạch" Phượng Hoàng Tiên Thảo, nàng vẫn chưa nguôi giận.
Cẩu Đản quyết định sẽ sử dụng bộ đan pháp bí truyền của Lão Quái Đan để... chế tạo một loại đan dược giúp hắn thoát thân. Hắn lại lôi cái chảo vỡ ra, cùng với những loại thảo dược hắn tích góp được. Hắn cố gắng làm theo đan pháp, nhưng vì bản tính vô sỉ và thích biến tấu, hắn lại thêm vào đó vài thứ "gia vị" không có trong công thức.
"Nấm mốc trên tường, chắc là linh dược cổ đại! Thêm vào!"
"Cục đất sét này nhìn có vẻ cứng cáp, cho vào luôn!"
"Sợi tóc của Mộ Dung Băng... lén lút nhặt được hôm trước, chắc có tác dụng thần kỳ!"
Hắn vận linh lực Kim Đan... à không, Trúc Cơ viên mãn của mình, tập trung vào việc luyện đan. Lần này, hắn muốn luyện ra một loại đan dược giúp hắn tàng hình, hoặc có thể chạy nhanh như chớp.
Sau một hồi hì hục, cái chảo vỡ lại phát ra ánh sáng kỳ lạ, rồi khạc ra một viên đan dược màu xám xịt, trông giống như... một cục phân chuột. Mùi hương của nó thì lại rất quen thuộc: mùi nước bọt của Linh Hồ.
"Thành công rồi!" Cẩu Đản reo lên. Hắn không ngần ngại nhét viên đan dược vào miệng.
Vừa nuốt xong, Cẩu Đản cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể. Hắn cảm thấy mình nhẹ bẫng, tốc độ di chuyển tăng lên gấp đôi. "Đúng là đan dược tàng hình!" Hắn nghĩ bụng, vui mừng khôn xiết.
Hắn quyết định thử nghiệm ngay lập tức. Hắn lén lút lẻn ra khỏi phòng, định chạy trốn. Mộ Dung Băng đang ngồi thiền ở bên ngoài, nàng đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua. Nàng mở mắt, nhìn xung quanh, không thấy ai.
"Chắc là gió thôi," nàng nghĩ.
Cẩu Đản vui sướng chạy khắp Phù Vân Môn. Hắn cảm thấy mình tàng hình thật rồi! Hắn đi ngang qua các đệ tử, giật tóc họ, còn lén lút "chôm" vài cái bánh bao trên bàn ăn. Không ai phát hiện ra hắn.
"Ha ha ha! Quá đơn giản!" Cẩu Đản cười thầm.
Tuy nhiên, hắn đâu biết rằng, viên đan dược hắn luyện ra không hề giúp hắn tàng hình. Nó chỉ khiến tốc độ di chuyển của hắn tăng lên gấp đôi, và quan trọng hơn, mỗi khi hắn di chuyển, nó sẽ phát ra một tiếng "xì xì" rất nhỏ, giống như tiếng... rắn trườn.
Mộ Dung Băng, với tu vi Nguyên Anh kỳ, tuy không nhìn thấy hắn, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng "xì xì" kỳ lạ và ngửi thấy mùi nước bọt Linh Hồ quen thuộc. Nàng nhếch mép: "Lý Cẩu Đản, ngươi lại định giở trò gì đây?"
Nàng không hề làm gì cả, chỉ ngồi yên tại chỗ, chờ đợi.
Cẩu Đản vui vẻ chạy ra cổng Phù Vân Môn, hắn nghĩ mình đã thoát. Vừa ra khỏi cổng, hắn lập tức phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra, một luồng kiếm khí sắc bén lao tới, chém thẳng xuống trước mặt hắn.
"Ầm!" Mặt đất nứt ra.
Mộ Dung Băng đứng đó, ánh mắt lạnh như băng. "Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát khỏi ta sao?"
Cẩu Đản tái mặt. Hắn không hề tàng hình! Hắn chỉ chạy nhanh hơn và có thêm tiếng "xì xì" thôi!
"Tiên tử... tiên tử làm gì vậy?" Cẩu Đản lắp bắp.
"Ngươi định chạy trốn, đúng không?" Mộ Dung Băng hỏi. "Ta đã cho ngươi cơ hội tự do, nhưng ngươi lại muốn trốn đi mang theo Phượng Hoàng Tiên Thảo của ta!"
Cẩu Đản nuốt nước bọt. Hắn biết mình đã bị lộ. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với Mộ Dung Băng, hoặc là... sử dụng chiêu cuối cùng của sự vô sỉ.