Sau khi đột phá Kim Đan, Lý Cẩu Đản cảm thấy mình như biến thành một con người khác. Linh lực cuồn cuộn trong Kim Đan, dồi dào hơn gấp trăm lần so với lúc Trúc Cơ. Cái mùi nước bọt Linh Hồ vẫn còn đó mỗi khi hắn vận công, nhưng hắn đã quen. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng nó là "mùi của sức mạnh".
Mộ Dung Băng, dù vẫn còn giận dữ vì bị cướp trâm cài tóc và bị hắn vô sỉ, cũng phải thừa nhận tu vi của Cẩu Đản đã tăng vọt. Nàng quyết định tạm thời không làm khó hắn nữa, chỉ hừ lạnh rồi quay đi. Về phần Trưởng lão Trương và Phù Vân Môn, họ vui mừng khôn xiết khi có một Kim Đan kỳ tọa trấn, dù vị Kim Đan kỳ này có hơi... khác người.
"Kim Đan rồi! Giờ mình phải làm gì đây ta?" Cẩu Đản lẩm bẩm. Hắn không muốn tiếp tục làm tạp dịch nữa. Hắn muốn "xây dựng cơ nghiệp" của riêng mình. "Phải rồi! Mình có cái chảo vỡ, có Vô Sỉ Khố, có Vô Sỉ Kiếm, và còn có cả... Phượng Hoàng Tiên Thảo! Mình sẽ mở một cái tiệm!"
Với ý nghĩ đó, Cẩu Đản bắt đầu "thu thập" thêm các loại "vật liệu" cho tiệm của mình. Hắn đi khắp nơi, nhặt nhạnh những thứ mà người khác vứt bỏ: một ít gỗ mục, vài tảng đá vụn, mấy sợi dây thừng cũ nát. Hắn dùng linh lực Kim Đan để "chắp vá" chúng lại, tạo ra một cái lán tạm bợ ngay rìa Phù Vân Môn.
"Cái này là tiệm của mình!" Cẩu Đản tự hào tuyên bố. Hắn treo một tấm biển gỗ tự làm, ghi nguệch ngoạc: "Lý Cẩu Đản - Chuyên Trị Bách Bệnh - Độc Nhất Vô Nhị".
Tô Ngưng Tuyết thấy Cẩu Đản mở tiệm thì tò mò đến xem. "Ngươi định bán gì vậy?"
"À, tiểu nhân sẽ bán... đan dược!" Cẩu Đản nói. Hắn lôi từ trong cái chảo vỡ ra vài viên đan dược màu tím than, trông ghê tởm nhưng lại có công hiệu kinh người. "Tiểu nhân sẽ bán đan dược 'Bổ Khí Giải Độc', 'Tăng Cường Nhanh Chóng', và đặc biệt là 'Đan Dược Gây Mê'!"
Tô Ngưng Tuyết nhìn mấy viên đan dược méo mó, bốc mùi, không khỏi nhíu mày. "Ngươi chắc chắn có người mua chứ?"
"Cứ chờ xem!" Cẩu Đản tự tin nói.
Quả nhiên, danh tiếng của Lý Cẩu Đản đã lan truyền khắp nơi. Người ta tò mò về "Kim Đan kỳ quái dị" này. Một số tu sĩ bị bệnh khó chữa, hoặc muốn đột phá nhanh, đành liều mạng đến tìm hắn.
Vị khách đầu tiên là một lão giả bị bệnh nan y, đã đi khắp nơi tìm thầy thuốc nhưng không khỏi. Hắn ta nghe tin về Lý Cẩu Đản, đành đánh liều đến thử vận may.
"Lý đan sư, nghe danh ngươi đã lâu, ta đến cầu xin một viên đan dược cứu mạng!" Lão giả cung kính nói.
Cẩu Đản gãi đầu. Hắn đâu có biết trị bệnh nan y. Hắn chỉ biết nấu linh thảo bằng cái chảo vỡ thôi. Hắn nhìn lão giả một lượt, rồi đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng. Hắn nhớ đến tác dụng phụ của Phượng Hoàng Tiên Thảo khi nấu canh: giúp hắn củng cố tu vi.
"Lão trượng bệnh nặng như vậy, cần một loại đan dược đặc biệt!" Cẩu Đản nói. Hắn lấy một mảnh nhỏ của Phượng Hoàng Tiên Thảo còn sót lại, cho vào cái chảo vỡ. Hắn còn thêm vào đó một ít... móng chân của con yêu thú đã chết, và vài giọt máu của chính mình. Hắn vận linh lực Kim Đan, bắt đầu luyện đan.
Mùi hương lần này còn kinh khủng hơn: tanh nồng, hăng hắc, lại có mùi máu và mùi gì đó khó tả. Lão giả và Tô Ngưng Tuyết đều bịt mũi.
Cuối cùng, cái chảo "khạc" ra một viên đan dược màu đen xì, trông giống như... một cục than.
"Lão trượng, ngậm cái này vào miệng, đảm bảo hết bệnh!" Cẩu Đản hồn nhiên nói.
Lão giả do dự, nhưng vì không còn cách nào khác, đành nhắm mắt ngậm viên đan dược vào miệng. Vừa ngậm xong, hắn ta lập tức co giật, mắt trợn trắng, rồi... ngất xỉu.
Tô Ngưng Tuyết và mọi người hoảng hốt. "Ngươi đã làm gì vậy?"
"Ấy, chắc là tác dụng mạnh quá thôi! Đợi một lát là khỏe ngay!" Cẩu Đản tự tin nói.
Quả nhiên, sau một lúc, lão giả tỉnh dậy. Hắn ta cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, các vết thương cũ biến mất, thậm chí còn cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi. "Ta... ta khỏi bệnh rồi!" Lão giả kinh ngạc thốt lên.
Lão giả không ngừng cảm ơn Cẩu Đản, rồi rút ra một túi linh thạch khổng lồ để trả ơn. Cẩu Đản cười toe toét, đếm linh thạch mà mắt sáng rực.
Tiệm đan dược của Lý Cẩu Đản bắt đầu đông khách. Mặc dù đan dược của hắn có mùi vị kinh khủng và tác dụng phụ quái dị, nhưng hiệu quả thì không thể chối cãi. Đặc biệt là "Đan Dược Gây Mê" của hắn lại rất được lòng những kẻ muốn... ngủ ngon không mộng mị, hoặc những cặp đôi muốn "thôi miên" đối phương.
Tuy nhiên, với việc mở tiệm và trở nên nổi tiếng, Lý Cẩu Đản cũng đối mặt với nhiều rắc rối hơn. Các môn phái khác bắt đầu nghi ngờ hắn, một số kẻ tham lam còn âm mưu cướp cái chảo vỡ và Phượng Hoàng Tiên Thảo của hắn. Danh tiếng của hắn không chỉ là "quái dị" mà còn là "nguồn tài nguyên béo bở".
Lý Cẩu Đản, một tên tạp dịch Kim Đan, đã bắt đầu hành trình "xây dựng cơ nghiệp" của riêng mình, bằng cách vô sỉ, hài hước và đầy bất ngờ.