Sau khi được Thiên Huyền sắp xếp chỗ ở, Lý Cẩu Đản không hề chịu ngồi yên. Hắn cảm thấy linh khí Thượng Giới nồng đậm đến mức cơ thể hắn cứ như được tắm trong tiên dược. Hắn bắt đầu lang thang khắp nơi trong khu vực Phù Vân Môn trên Thượng Giới (đây là một chi nhánh nhỏ của Phù Vân Môn hạ giới, dùng để đón tiếp các đệ tử có duyên lên Thượng Giới), thăm thú, và quan trọng nhất là... "nhặt nhạnh".
Hắn phát hiện ra rằng, ở Thượng Giới, ngay cả những viên đá bình thường cũng chứa một chút linh khí, những cây cỏ dại cũng có giá trị dược liệu nhất định. Trong mắt Cẩu Đản, Thượng Giới chính là một "bãi rác vàng", nơi hắn có thể tìm thấy vô số "bảo vật" bị người khác bỏ qua.
"Tuyệt vời! Ở đây có nhiều đồ để nhặt hơn ở hạ giới nhiều!" Cẩu Đản sung sướng. Hắn bắt đầu thu thập mọi thứ hắn thấy lạ: một khúc cây mục tỏa ra linh khí, một vài viên sỏi lấp lánh, thậm chí là... mấy con côn trùng có vẻ khác thường.
Với bộ óc kinh doanh "thiên tài" của mình, Cẩu Đản quyết định mở rộng "cơ nghiệp". Hắn không chỉ bán đan dược nữa, mà còn bán cả những món đồ "tạp hóa" do hắn tự chế tạo từ những thứ nhặt được. Hắn dùng linh lực Kim Đan để "phù phép" cho những món đồ đó, biến chúng thành những "pháp bảo" có công dụng kỳ lạ.
Hắn lại dùng mấy khúc gỗ mục, vài sợi dây thừng cũ nát, và một ít bùn đất để dựng lên một cái tiệm tạp hóa to hơn ngay bên cạnh Phù Vân Môn chi nhánh Thượng Giới. Hắn treo một tấm biển lớn, ghi: "Lý Cẩu Đản - Tiệm Tạp Hóa Thượng Hạng - Đảm Bảo Độc Nhất Vô Nhị!"
Vị khách đầu tiên của hắn là một đệ tử Phù Vân Môn ở Thượng Giới, tên là Tiểu Hắc. Tiểu Hắc đang gặp khó khăn trong việc tu luyện, linh lực đình trệ.
"Tiểu Hắc đệ tử, ngươi muốn mua gì?" Cẩu Đản hỏi, vẻ mặt đầy tự tin.
"Đan sư Cẩu Đản, ta nghe nói ngươi có đan dược thần kỳ. Ta muốn một viên đan dược giúp ta đột phá!" Tiểu Hắc cung kính nói.
Cẩu Đản gật đầu. Hắn lôi ra cái chảo vỡ, ném vào đó một ít linh thảo cấp thấp, một vài con bọ cánh cứng hắn vừa bắt được, và một giọt... máu tươi của chính mình. Hắn vận linh lực Kim Đan, bắt đầu luyện đan.
Mùi hương lần này còn kinh dị hơn. Nó không chỉ hôi thối, mà còn có mùi tanh nồng, hăng hắc, và cả mùi... lông cháy. Tiểu Hắc bịt mũi, suýt nôn.
Sau một lúc, cái chảo "khạc" ra một viên đan dược màu xanh tím, trông giống như một cục bọt biển cũ kỹ. "Đây, uống đi!" Cẩu Đản nói.
Tiểu Hắc do dự, nhưng vì quá khao khát đột phá, đành nhắm mắt nuốt xuống. Vừa nuốt xong, Tiểu Hắc lập tức cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng nổ trong người. Linh lực của hắn ta tăng vọt, kinh mạch được củng cố. Hắn ta cảm thấy mình như được lột xác.
Nhưng ngay sau đó, một tác dụng phụ kỳ lạ xuất hiện. Toàn thân Tiểu Hắc đột nhiên mọc lông tơ màu xanh, và hắn ta bắt đầu... gáy o o như gà trống!
"Đan sư Cẩu Đản, ta... ta sao lại thế này?" Tiểu Hắc hoảng hốt.
Cẩu Đản cười toe toét: "À, cái này là tác dụng phụ thôi mà! Đảm bảo giúp ngươi linh hoạt hơn, và tiếng gáy của ngươi sẽ khiến đối thủ hoảng sợ!"
Tiểu Hắc tuy tức giận, nhưng linh lực của hắn ta đã tăng lên rõ rệt. Hắn ta đành nghiến răng trả tiền cho Cẩu Đản, rồi chạy biến.
Tiệm tạp hóa "Thượng Hạng" của Lý Cẩu Đản nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Mặc dù các mặt hàng của hắn đều kỳ quái, có những tác dụng phụ không ngờ, nhưng lại hiệu quả. Hắn bán đủ thứ: từ "Phù Lục Tẩy Uế" làm từ phân yêu thú giúp làm sạch cơ thể (nhưng lại có mùi hôi kinh khủng), đến "Kiếm Linh Thạch Vô Sỉ" làm từ sỏi đá giúp tăng sức mạnh (nhưng lại tự phát ra tiếng cười khẩy).
Sự nổi tiếng của Cẩu Đản đã thu hút sự chú ý của các tông môn lớn trên Thượng Giới. Đặc biệt là Thiên Kiếm Tông, nơi Lam Nguyệt đang tu luyện. Nàng ta đã nghe về những lời đồn thổi về tên tạp dịch vô sỉ này, và những "sản phẩm" kỳ lạ của hắn.
Một ngày nọ, một đệ tử Thiên Kiếm Tông đến tiệm của Cẩu Đản. Hắn ta là một tên trộm vặt khét tiếng, chuyên trộm linh thảo quý hiếm của các tông môn khác để bán lấy tiền. Hắn ta muốn trộm một vài loại linh thảo quý hiếm được cất giữ trong kho báu của Phù Vân Môn chi nhánh Thượng Giới.
Hắn ta đã nghe nói Cẩu Đản có "Đan Dược Gây Mê", nên hắn ta đến mua một viên.
"Đan sư Cẩu Đản, ta muốn mua một viên đan dược gây mê mạnh nhất của ngươi!" Tên trộm vặt nói.
Cẩu Đản cười nham hiểm. Hắn lôi ra một viên đan dược màu đen xì, bốc mùi khó tả. "Đây, viên này là 'Đan Dược Hôn Mê Bất Tỉnh'. Đảm bảo uống vào là ngủ say như chết, không ai đánh thức được!"
Tên trộm vặt trả tiền, rồi lén lút mang viên đan dược đi. Đêm đó, hắn ta lẻn vào kho báu của Phù Vân Môn, định dùng đan dược để gây mê những người gác cổng.
Hắn ta ném viên đan dược xuống đất. Viên đan dược lập tức phát ra một luồng khói màu đen, mùi hôi thối nồng nặc. Người gác cổng ngửi phải, lập tức ngất xỉu.
Tên trộm vặt cười đắc ý, định xông vào kho. Nhưng đúng lúc đó, hắn ta cũng ngửi phải mùi khói. Hắn ta cảm thấy đầu óc choáng váng, rồi... tự mình lăn ra ngủ say như chết!
Cẩu Đản, người đã lén lút theo dõi, xuất hiện. Hắn ta nhìn tên trộm vặt đang ngủ say, cười khúc khích. "Ha ha ha! Đã bảo là 'Đan Dược Hôn Mê Bất Tỉnh' mà!"
Hắn không chỉ thu hồi lại viên đan dược, mà còn "nhặt" được một số "chiến lợi phẩm" từ tên trộm vặt, bao gồm một túi linh thạch, và vài loại linh thảo quý hiếm mà tên trộm đã cất giấu.
Từ đó, danh tiếng của Lý Cẩu Đản không chỉ là "quái dị" mà còn là "thiên tài kinh doanh". Hắn ta không chỉ bán được hàng, mà còn "thu hoạch" được từ những kẻ có ý đồ xấu. Hắn đã chính thức đặt nền móng cho "đế chế" của mình ở Thượng Giới.