Chương 1. Tiền tận thế - Rắn (1)

Tháng hai, gió đông vẫn triền miên thổi vào quốc gia Bạch Tẫn. Cơn gió lạnh lướt qua những con phố bị tuyết phủ trắng xóa ở thành phố Đông Liêu, tựa hồ không có dấu hiệu kết thúc. Vài tia nắng mỏng tang xuyên qua tầng mây, rọi xuống những ngôi nhà trong khu dân cư phía Tây thành phố. Cư dân ở khu phố này vẫn đang chìm trong giấc ngủ, chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. 

Thế nhưng, chẳng hiểu thế nào, Tố Thu đã dậy rồi. 

Trong căn phòng nhỏ nằm cuối hành lang tầng hai của một căn nhà, cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường đơn đặt ở góc phòng, tay vắt trán, suy tư về giấc mộng đêm hôm qua. Cô không nhớ được giấc mơ bắt đầu thế nào, mà chỉ nhớ được mình đã ở một nơi giống như bể máu. Có rất nhiều người đang lội trong vũng máu khổng lồ đó. Họ chật vật bước đi như đang tìm kiếm hy vọng nhưng mãi không thấy. Cuối cùng họ ngã xuống, trở thành một phần của nơi đó. 

Không biết là ai trong số họ chợt kêu lên: “Chạy đi!” 

Thanh âm thê lương ấy vừa quen, lại vừa lạ. Như thể Tố Thu đã từng nghe thấy ở đâu đó, nhưng không nhớ nổi là của ai. Chính tiếng nói đó đã kéo cô ra khỏi giấc mộng, hiềm nỗi không ngăn được giấc mơ này lặp lại. Cô đã mơ thấy khung cảnh này liên tục ba ngày. Ban đầu cô còn cho rằng đây chỉ là một cơn ác mộng bình thường, nhưng đến ngày hôm qua, rồi ngày hôm nay, Tố Thu không dám nghĩ vậy nữa. 

Chẳng lẽ là điềm báo gì đó?

Tố Thu không đoán được, song có vẻ cơ thể cô đã dự đoán được trước rồi. 

“Khụ khụ.” 

Một tiếng ho vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, nghe như đang có thứ gì đó cựa quậy trong họng Tố Thu, ép cô phải ho không ngừng. Rồi trong khoang miệng nếm được vị tanh nhẹ và cảm giác lợn cợn của cục đờm đã mắc kẹt trong cổ cô suốt nhiều ngày. Tố Thu lập tức bật dậy khỏi giường, chạy nhanh vào phòng vệ sinh đối diện, nhổ chất nhầy xanh lét đó xuống bồn rửa mặt. 

Màng nhầy xanh ngoét dính chặt lên thành bồn trắng sứ, dưới ánh đèn phòng vệ sinh càng thêm bắt mắt. Tố Thu thấy rõ cục đàm đó đặc quánh và to cỡ một đốt ngón tay. Lại còn kéo theo vài sợi đỏ không khác gì rễ cây. Như thể cơ thể cô chia thành hai phe không ngừng xung đột. Một bên bảo vệ cô, muốn tống vi khuẩn trong người cô đi, để cô hết bệnh. Bên còn lại thì hợp tác cúm, muốn hủy hoại cô, mặc dù chỉ được một phần nhỏ. Vì đến hôm nay Tố Thu vẫn ốm, vẫn chưa khỏi bệnh. 

Dù cô biết bệnh cúm thường cần thời gian để khỏi, khổ nỗi dịch cúm năm nay không giống với cúm, hay những lần cô bị sốt trước đó. Tố Thu không rõ thời điểm chính xác loại cúm này xuất hiện, cô chỉ biết nó bắt đầu bùng phát vào tháng một năm nay. Ngay trong chính tỉnh Đông Liêu nơi cô sống. 

Dịch cúm này khiến người nhiễm phải sốt cao không ngừng, khiến cơ thể người bệnh nổi phát ban hình cánh hoa và ho không dứt. Mọi người quanh chỗ cô sống thấy vậy, đã đặt tên cho cúm này là cúm Hoa. Sau đó thì cái tên này trở thành tên chính thức cho bệnh cúm năm nay. 

Nhưng, điều dị thường ở bệnh cúm này là người nhiễm bệnh không bị mệt mỏi hay mất sức. Ngược lại, bọn họ vẫn có thể sinh hoạt như bình thường. Nếu như không chạm vào cơ thể người bệnh, cảm nhận nhiệt độ nóng như nước sôi, thì khó ai nghĩ rằng đó là người đang ốm. 

Thế nhưng, Tố Thu không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, mà cô có cảm giác cúm Hoa có thể gây ảo giác cho người bệnh, lại còn khiến họ không ý thức được một số thứ. 

Giống như lúc này, khi đang đứng trước bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn cục đờm vừa nhổ ra dính trên thành bồn. Dù trong đầu không nghĩ gì hết, Tố Thu vẫn tự động thấy cục màu xanh lá mạ này thành lớp da lột của rắn. Không những vậy, cô còn có ảo giác trong cơ thể mình có một con rắn đang ký sinh bên trong người mình. Hiềm nỗi, cô không biết chính xác nó ở đâu trong người mình, và nó chui vào khi nào.

Cô ốm đến bây giờ chắc cũng hơn hai tuần vài ngày, ảo ảnh da rắn khi nhổ được đờm ra khỏi miệng cũng bám theo cô cỡ thời gian đó. 

Xả nước cho cục đờm đó trôi đi, Tố Thu trở về phòng sau khi vệ sinh cá nhân xong. Lúc lấy áo giữ nhiệt treo ở móc gắn trên tường cạnh tủ quần áo, Tố Thu ngừng lại, quay đầu nhìn bản thân qua gương. Chiếc gương đó cũng được gắn trên tường, nằm giữa tủ đồ và cuối chân giường. Gương đủ dài, phản chiếu được cơ thể mảnh khảnh của Tố Thu, một cơ thể không biết là gầy do cơ địa, hay do không ăn uống đủ dinh dưỡng. 

 

Mặt gương bằng phẳng, không có điểm nào gồ ghề. Nhưng Tố Thu có cảm giác từ sau khi bị ốm, chiếc gương này cũng biến dạng theo. Qua bộ lọc của gương, Tố Thu thấy da mình dần trong suốt, nổi rõ mạch máu lớn nhỏ ẩn bên dưới lớp da. Từ màu xanh, đỏ, đến màu tím theo độ nông sâu của mạch máu. Tất cả dần trồi cả lên, trở thành một màu đỏ tươi trải khắp người cô, không khác gì hình xăm kín người. 

Và mặt là nơi nhiều nhất. 

Dù không nhìn gần, Tố Thu vẫn thấy được trên gương mặt chỉ tính là thanh tú của mình, có những sợi mao mạch mảnh, dài, chi chít như mớ chỉ rối hiện rõ trên tầng da mỏng. Mà khi nhìn gần, cô thấy được trong mắt mình cũng dày đặc tơ máu. Trông như một đám giun ký sinh đang bò ngoằn ngoèo. Từ gò má, chúng bò lên cả thái dương, vào cả trong chân tóc. Tựa hồ không có điểm kết thúc. Cảm giác, chỉ cần Tố Thu ấn mạnh hơn một chút, da mặt cô sẽ vỡ ra như cái túi bị mục và chất lỏng màu đỏ trong cơ thể cô sẽ bắn tung tóe ở mọi nơi. 

Có lẽ đây là sự kỳ lạ khác của cúm Hoa mà cô phát hiện được ngoài ảo giác. Nhưng không chỉ mình Tố Thu bị vậy. Mẹ cô cũng bị.

Bà là người đầu tiên trong nhà mắc cúm Hoa, lâu hơn cô một tuần. Bà ấy không nhận ra bản thân đang thay đổi. Chính cô là người đã phát hiện ra sự khác lạ ở bà, và cũng nhận ra mình giống mẹ. Bởi trước khi ốm, cô có quan sát mẹ và những người mắc bệnh khác. Khi ấy, cô còn cho rằng ai cũng biết điều này. Nhưng khi cô tìm hiểu kỹ trên mạng, thậm chí còn lấy can đảm hỏi mẹ, thì Tố Thu mới biết không ai nhận thức được chuyện này. 

Như thể thứ cô thấy chỉ là ảo ảnh. Hoặc cũng có thể cúm Hoa này ảnh hưởng cả năng lực quan sát của người bệnh, khiến họ bỏ lơ một số triệu chứng của bệnh. Và bằng cách nào đó, Tố Thu lại bị ảnh hưởng khác với những người khác. 

Cô không biết điều này là xui xẻo hay may mắn. Dù có thể nhận thức rõ ràng mọi thứ, Tố Thu lại phải chịu tác động của ảo giác.

Thay đồ xong, cô đi xuống tầng một để ăn sáng. Mặc dù đã gần sáu rưỡi sáng nhưng chưa có ai ở dưới này. Không gian lạnh tanh, chìm trong màu đen u ám. Dù có ánh sáng từ tầng hai hắt xuống, cũng chỉ chiếu sáng được một đoạn ngắn trên hành lang ở tầng dưới. 

Đến khi Tố Thu bật đèn ở hành lang, tầng một mới bớt quạnh quẽ hơn. 

Bật cả đèn ở phòng khách, Tố Thu đi về phía cửa sổ, kém rèm sang một bên cho trong phòng có chút sáng sáng tự nhiên. Vừa buộc rèm, cô vừa lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài như một bức tranh trắng xóa, tĩnh mịch. Màu trắng của tuyết xóa sạch hơi thở của con người, như thể bà chúa tuyết đang nhân cơ hội này loại bỏ con người khỏi lãnh địa của mình. Hàng cây nằm dọc vỉa hè cạnh bờ hồ, đối diện nhà cô vẫn còn trụi lá, chưa nhú ra lá non nào dù đã vào xuân. Cây nào cây nấy đều bị tuyết bám trên ngọn cây, trông như một giống cây mới chỉ có vào mùa lạnh, rồi rơi lả tả xuống mặt đường khi gió thổi qua. 

Vượt qua hàng rào và mấy bụi cây ở bờ hồ, Tố Thu còn mơ hồ thấy được mặt hồ An Vũ vẫn còn đóng băng, trông không khác gì một sân băng có thể trượt patin. Nhưng Tố Thu biết chắc băng ở hồ không đủ dày để đi trên đó. Có khi vừa dẫm mặt hồ là cô đã ngã xuống dòng nước lạnh lẽo, rồi bị đông cứng luôn ấy chứ. 

Có vẻ mới nghĩ vậy mà cô đã thấy lạnh rồi thì phải. 

“Khụ khụ… Ắt xì!” 

Cũng có thể là do cơn gió vừa lách qua khe cửa sổ, thổi vào trong phòng khách, phát ra tiếng “u u” khiến cô bị lạnh. 

Kể ra cũng lạ, cúm Hoa khiến người cô nóng như ngồi trong lò than, vậy mà khi tiếp xúc với gió lạnh, cô vẫn run cầm cập như thường. Khó hiểu thật. 

Dằn lại cơn ho vừa trồi lên, Tố Thu đi sang phòng bếp phía đối diện. Trong lúc làm bữa sáng, cô nghe thấy tiếng ho của mẹ vang lên ở cầu thang, kế đó là thanh âm lanh lảnh của Hàn Linh. 

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ muốn ăn gì ạ? Để con làm cho?” 

Lấy lát bánh mỳ vừa được nướng giòn xong, Tố Thu không cần đoán cũng biết mẹ sẽ nói câu gì. 

“Thôi, để mẹ làm cho.” 

Biết ngay mà. Mẹ cô thương em cô lắm. Bà coi con bé như công chúa, hầu như không để con bé phải làm bất kỳ việc gì nếu bà còn sức để làm. Bố cô cũng vậy. Khiến Hàn Linh dù đã 15 tuổi rồi nhưng không khác gì công chúa thật. Đến mức, Tố Thu đã chuyển về sống với ba người họ cũng không hiểu nổi sao bố mẹ lại thương Hàn Linh đến vậy. 

Có lẽ một phần hai người họ thấy tội lỗi khi đã đồng ý với bà ngoại, đưa cô lên thành phố ở cùng họ. Hồi đầu Hàn Linh không vui về chuyện này, cả ngày mặt xưng mày xỉa, thậm chí còn khóc lóc, cho rằng cô sẽ giành tình cảm của bố mẹ với con bé. Bây giờ cũng chẳng khác biệt là bao, kể cả khi cô đã thể hiện rõ rằng cô không tranh với Hàn Linh, thì con bé vẫn giữ ác ý đó với cô. 

Vừa cầm đĩa bánh mỳ đặt trên bàn ăn, Tố Thu đã thấy Hàn Linh bước vào phòng bếp với vẻ mặt tươi rói, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi con bé tắt ngúm khi thấy cô. Con bé hừ lạnh, không thèm giúp mẹ làm bữa sáng mà kéo ghế ngồi xuống, cắm mặt vào điện thoại để khỏi phải nhìn mặt cô. 

Tố Thu kéo chiếc ghế nhôm từ dưới gầm bàn ra. Chiếc ghế có màu bạc, mát lạnh khi cô ngồi xuống. Giữa năm chiếc ghế còn lại là ghế gỗ, có lưng ghế, cùng một bộ với bàn ăn, thì ghế của cô lạc quẻ nhất. Vốn dĩ cô có thể ngồi ở một trong năm chiếc ghế gỗ kia, nhưng chiếc ghế còn lại thường dùng để đặt nồi cơm rồi. 

Mặc dù bình thường không ai để ý, thậm chí mọi người còn không ngồi đúng ghế của mình, vậy mà chẳng hiểu sao Tố Thu chỉ ngồi mỗi ghế nhôm. Cứ như thể chiếc ghế này dán thêm bùa chú khiến cô không thể thoát được. Hoặc, cũng có thể vì cô có thể ngồi thẳng lưng mà không cần lưng ghế để dựa.

Đang lúc Tố Thu ăn sáng thì mẹ cô lại ho. 

“Khục, khụ khụ…” 

Rõ ràng tiếng mẹ ho vẫn giống mọi ngày, chẳng hiểu sao hôm nay lại khiến cô nhớ tới ảo giác hồi sáng. Chỉ vừa nghĩ tới hình ảnh da rắn lột thôi, cô chợt có cảm giác kỳ lạ. 

Cô quay qua nhìn mẹ, vừa lúc thấy một con rắn lục chui ra từ miệng bà. Động tác đang nhai của Tố Thu khựng lại. Cô quên cả việc nuốt miếng bánh mỳ xuống bụng, kinh ngạc nhìn con rắn tựa hồ được sinh ra từ tiếng ho của mẹ. 

Tố Thu không chắc thứ cô thấy lúc này là ảo giác hay là thật nữa. Cô thấy con rắn đó trườn trong không trung, như đang tìm con mồi mình thích. Rồi khi cái đầu hình tam giác hướng về phía cô, Tố Thu cảm nhận được cô chính là mục tiêu của nó. 

Ngay lập tức, con rắn đó phóng về phía cô, trong khi cô bật dậy khỏi ghế, cố tránh khỏi nó. 

Kít! 

Ghế nhôm ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh ghê tai. Mẹ quay lại, Hàn Linh cũng ngẩng đầu lên. Hai người họ nhìn cô với vẻ khó hiểu. Chỉ có mình Tố Thu đang cứng đờ như khúc gỗ, không tin nổi con rắn đó chui xuyên vào trong lồng ngực cô dễ dàng. Làm cô không nhịn được cho rằng cơ thể mình vốn đã tiếp nhận từ lâu, chỉ có ý thức của cô là chưa tiếp thu được. 

“Thu, con sao vậy?” Mẹ lên tiếng, nghi hoặc khi thấy cô đột nhiên bật dậy. 

Tố Thu hồi thần, toan nói cho mẹ ảo giác mình vừa thấy, nhưng hàng lông mày đang chau lại của mẹ khiến cô im lặng, nuốt điều muốn nói xuống. 

“Không có gì ạ. Con thấy có con bọ thôi ạ.” Nói xong, cô ngồi xuống, song tâm trí vẫn dồn vào con rắn đang ngọ nguậy ở trong lồng ngực mình. 

Hàn Linh nghe vậy cười khẩy: “Chắc vì chị ngồi gần thùng rác đó.” 

Lời mỉa mai của Hàn Linh vừa dứt, thì tiếng biên tập viên từ phòng khách truyền tới. Con rắn đó như bị kích thích bởi tiếng tivi, trong nháy mắt lột xác, to và dài hơn gấp đôi. Nó quấn lấy lồng ngực Tố Thu, thít chặt, tới mức cô cảm nhận được cơ thịt của nó chuyển động sau bộ vảy xanh lục bóng loáng. Rồi con rắn ấy trườn nhanh lên vai cô, cổ cô, vòng một đường quanh yết hầu Tố Thu. 

Khoảnh khắc này, Tố Thu không phân biệt nổi là thật hay là ảo. Cả người cô run lên, lông tơ khắp người dựng đứng vì sợ. Con rắn ấy tựa hồ hài lòng với phản ứng của cô. Nó dừng lại bên tai Tố Thu, cái lưỡi đỏ lòm liếm vành tai cô. Rồi như máy thu âm, nó phát lại giọng lạnh băng của biên tập viên. 

“... Tiếp theo là tình hình dịch cúm Hoa. 

Bộ Y tế xác nhận hiện có chín tỉnh, bao gồm Đông Liêu, đang áp dụng biện pháp giám sát cộng đồng theo cấp độ 2. Cúm Hoa được đánh giá là không gây nguy hiểm trực tiếp, tuy nhiên có biểu hiện sinh học đặc trưng và đang được tiếp tục theo dõi. Bộ Thương mại khuyến cáo người dân không tích trữ nhu yếu phẩm và cho biết nguồn cung khẩu trang vẫn được đảm bảo tại các khu vực cách ly. 

Tình hình chung vẫn đang trong tầm kiểm soát.”

 

Sau đó, nó tiếp tục phát lại giọng của mẹ:

“Thu, ra gọi bố vào ăn cơm đi.” 

Truyền lại lời sai bảo đó xong, rắn lục biến mất như chưa từng tồn tại. Mọi chuyện xảy ra chưa đến vài phút. Tố Thu ngỡ ngàng, không hiểu chính xác chuyện gì vừa xảy ra. Đó là ảo giác của cô sao? Nếu là ảo giác, vì sao lại thật đến vậy? 

“Thu, con có nghe thấy mẹ gọi không đấy?” 

Mẹ gọi cô lần nữa khi Tố Thu đang cố hiểu chuyện gì vừa diễn ra với bản thân, giọng bà không vui cho lắm. Tố Thu đành tạm gạt chuyện của riêng cô sang một bên, nói với mẹ: 

“Có ạ.” 

Rồi đứng dậy đi ra gọi bố. Chợt, một cái chân tự dưng chìa ra khỏi gầm bàn, ngăn Tố Thu ra khỏi phòng bếp. Có vẻ chân của ai đó quên mất không được chặn đường người khác, hoặc là chủ nhân nó cố ý bảo nó làm vậy để ngáng đường cô.