Tố Thu hạ mắt xuống, nhìn đứa em kém mình một tuổi, vừa lúc Hàn Linh ngẩng đầu lên với vẻ khiêu khích. Biểu cảm của con bé chẳng giống vô tình chút nào. Có lẽ đang những gì vừa thấy đã ảnh hưởng tới thần kinh nào đó trong đầu Tố Thu, cô không như mọi ngày lờ đi điều con bé làm, mà hôm nay… cô không muốn nhịn nữa.
Cô nâng chân mình lên, rồi hạ mạnh xuống chân Hàn Linh, lại còn cố ý nghiến chân em mình thêm một lúc.
“A!”
Hàn Linh hét lên, rút chân lại. Con bé còn định lườm cô, nhưng đúng lúc đó mẹ quay lại. Bà quan tâm con bé với giọng khàn đục:
“Linh, sao thế con?”
Lúc đó Tố Thu đã rời khỏi phòng bếp, nhưng cô vẫn nghe rõ từng chữ mà Hàn Linh rặn ra khỏi miệng.
“Dạ, không có gì ạ.”
Chẳng rõ có phải vì hôm nay là ngày đầu tiên phản kháng Hàn Linh bằng hành động mà không phải bằng lời nói không, tâm tình Tố Thu thoải mái hơn, nỗi lo lắng vì thứ chỉ riêng cô thấy được vừa nãy cũng theo đó vơi bớt đôi phần.
Bước vào phòng khách đã bật đèn sáng trưng, Tố Thu có thể thấy rõ nắng ngoài trời không đọ nổi với đèn, bị đẩy lùi khỏi căn phòng từ lúc nào. Hoặc có lẽ ánh sáng mỏng manh ấy vẫn ở trong phòng, chỉ là không đấu nổi với đèn ống tuýp. Bố cô đang ngồi ở đầu chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, gương mặt trung niên uể oải xem tivi.
Tố Thu vừa mở miệng, chưa kịp gọi ông thì tiếng ho chợt vang lên.
“Khụ khụ…”
Tức thì, con rắn lục tưởng đã biến mất xuất hiện ở lại. Nó vẫn giữ nguyên tư thể quấn quanh ngực và cổ cô. Nhưng lần này, đuôi nó đục xuyên qua xương ức. Cái đuôi ấy cong lên, quất mạnh vào tim Tố Thu, đúng vào lúc biên tập viên nói về tình hình vắc-xin.
Ngay lập tức, ảo giác rắn lục tưởng biến mất,lại hiện hình. Nó bám trên xương ứng Tố Thu, quẫy mạnh, khiến lồng ngực cô rần lên. Không dừng lại tại đó, đuôi rắn cong lên, quất mạnh vào tim Tố Thu đúng vào lúc biên tập viên nói về tình hình vắc-xin.
“Bộ Y tế và Viện Kiểm định Sinh học Trung ương vừa công bố hoàn tất thử nghiệm giai đoạn cuối của loại vắc-xin phòng cúm Hoa. Dự kiến sẽ được triển khai tiêm thử nghiệm có kiểm soát tại ba tỉnh gồm Dung Sa, Đông Liêu và Thanh Trì trong vòng hai ngày tới…”
Đồng thời, nó còn cắn vào tai cô. Cảm tưởng con rắn này đang muốn giật đứt tai Tố Thu.
“Ugh!”
Cô giật bắn người, tay đưa lên bịt lấy tai trái, người còn cúi gập về phía trước vì cơn đau vừa nhói lên ở tim. Hai cảm giác đau ấy hòa vào làm một, lan xuống chân Tố Thu. Cô dám chắc, đôi chân này mà không chịu sự điều khiển của não bộ, là chắc chắn sẽ kéo cả người cô chạy ra khỏi ngôi nhà này, trước cả khi Tố Thu hiểu được thứ mình đang trải qua lúc này là gì.
Sờ vành tai vẫn còn nguyên vẹn, Tố Thu thôi nhăn mặt, đứng thẳng người trở lại. Bố cô ngưng ho được một lúc rồi, ông đang nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc như không hiểu sao cô lại có phản ứng như vậy.
Ông không hòi gì về điều đó, mà vừa nói, vừa giảm âm lượng tivi:
“Xong cơm rồi à Thu?”
Như thể ông đang lý giải hành động vừa rồi của cô là vì tiếng tivi quá to.
“Vâng ạ.”
Tố Thu gật đầu, rồi lùi sang một bên để bố rời khỏi phòng khách. Kế đó, cô trầm tư nhìn màn hình tivi.
Trong mắt cô, khung hình đó đen ngòm, đặc quánh không khác gì đầm lầy sâu không thấy đáy. Bên dưới vũng lầy đó, có nhiều thứ mà một người bình thường như Tố Thu không được phép biết. Thế nhưng, sau nhiều ngày, bùn đặc dường như không còn che giấu được bí mật ẩn giấu của dịch bệnh nữa.
Cúm Hoa… thật giống một con đỉa ăn mòn con người, từng chút bòn rút từ sâu bên trong. Phải chăng vì có đã ăn được một mức nào đó rồi, trước cả khi cô bị ốm, nên bây giờ cô mới ý thức được nguy hiểm này?
Không biết được. Giờ thì cô nên đi học thôi, còn mười lăm phút nữa là vào học rồi.
Cất điện thoại vào trong túi áo, Tố Thu quay người đi lên tầng hai, trở về phòng thay vì đi đến trường. Thời gian này, vì tình hình dịch bệnh nên trường cô đã cho học sinh chuyển sang học trực tuyến. Thời gian kéo dài một tháng và chỉ còn tuần sau là kết thúc đợt học trên mạng này. Tố Thu không biết kế tiếp, nhà trường sẽ quyết định thế nào.
Mở máy tính, đặt sách vở sang một bên, Tố Thu ngả người ra ghế, ngẩn ngơ nhìn cảnh trời bên ngoài cửa sổ. Không rõ do bị ảo ảnh rắn lục ảnh hưởng hay gì, bây giờ Tố Thu lại thấy mây giống như đám côn trùng đang lúc nhúc bò qua bò lại. Lũ bọ đó gặm cắn hết thảy mọi tia mặt trời chiếu qua chúng, không cho ông trời có bất kỳ cơ hội nào sưởi ấm thành phố. Dường như chúng còn đang gọi thêm đồng loại, vây kín bầu trời, không chừa một kẽ hở nào.
Cảm giác như sẽ không có hy vọng nào vậy.
Chắc hôm nay sẽ có mưa.
Thấy thời gian vẫn còn chừng năm phút, Tố Thu mở điện thoại, nhắn tin với Diệp Vân, một người bạn sống cạnh nhà ông bà ngoại cô. Hồi còn sống với ông bà, Tố Thu thường chơi với cô ấy nên cứ vậy mà thân và chơi với nhau đến tận bây giờ. Mặc dù hiện tại cô chuyển lên thành phố sống với bố mẹ rồi.
Trong ấn tượng của Tố Thu, Diệp Vân là một người bạn khá đặc biệt. Cô ấy có phần trưởng thành so với lứa tuổi mà Tố Thu không tài nào lý giải được. Kiến thức cô ấy biết phong phú tới độ, Tố Thu còn từng nghĩ bạn cô là một người lớn đội lốt trẻ con. Thế nên cô đã nghĩ, muốn được nghe Diệp Vân thử lý giải ảo giác mà cô có vào sáng này.
Khi lớp học trực tuyến bắt đầu, điện thoại Tố Thu sáng lên, hiển thị phản hồi tin nhắn từ Diệp Vân.
[Vậy là cậu cho rằng đang có điều gì đó kỳ lạ diễn ra?]
Tố Thu thu nhỏ màn hình đang chia sẻ bài giảng, thấy một số bạn khác cũng tắt máy ghi hình, liền tắt theo. Lúc đó mới có phần an tâm nhắn tin trong giờ học.
[Ừ. Mặc dù chỉ mới xuất hiện vào sáng nay, nhưng liên tiếp ba lần. Lần nào cũng xảy ra sau tiếng ho, và còn cả tivi nói về tin tức cúm Hoa nữa. Mình không nghĩ đó là điều bình thường.]
Gửi tin nhắn đi, Tố Thu ngẩng đầu lên, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, thứ cô thấy không phải màn hình máy tính. Mà là miệng của một con rắn đang há to, thấy rõ được cả vòm họng đỏ lòm và cặp răng nanh sắc nhọn. Chưa kịp để Tố Thu hiểu rõ chuyện gì, cặp răng nanh hàm trên đã cắm phập vào mắt cô.
Giây phút hai chiếc răng sắc nhọn đó cắm vào mắt mình, Tố Thu cảm nhận rất rõ đầu răng nhọn hoắt đâm vào tròng đen, tiến sâu vào nhãn cầu, găm tới tận gốc mắt. Hàm răng dưới thì xuyên qua bọng mắt, chọc vào mắt phải Tố Thu.
Một cơn đau như điện giật truyền tới.
“A!”
Tố Thu hét lên, buông cây bút trong tay, ôm lấy mắt phải trong khi lùi vội ra sau. Nhưng vì phản ứng quá mạnh, ghế không đỡ được cô mà bị đẩy ngã theo. Chiếc điện thoại nằm sát mép bàn cũng theo đó bị kéo rơi xuống sàn nhà.
Rầm!
Ba âm thanh chồng vào nhau, tạo thành âm vang chấn động khắp phòng nhỏ. Vừa vặn chiếc điện thoại được cài đặt ở chế độ kéo dài thời gian chờ, vẫn đang ở trong ứng dụng tin nhắn với Diệp Vân hiển thị tin nhắn mới, trong khi Tố Thu ngã lăn ra sàn nhà.
[Phải rồi, mấy hôm trước mình có đọc được một bộ tiểu thuyết khá là hay. Đại khái truyện đó nói về một thế giới sắp tới tận thế. Ban đầu có một cơn mưa lớn nhưng mọi người không quá chú tâm đâu. Trong thời gian chừng vài ngày mưa rơi thì trời ngày một tối dần. Cho đến ngày thứ bảy, mưa tạnh thì mặt trời biến mất. Khi đó quái vật bắt đầu xuất hiện, thế giới cũng thay đổi và nguy hiểm hơn rất nhiều. Mình mới đọc được nửa chừng thì bị mất truyện. Chán ghê ấy.]
Tin nhắn ấy như đang ám chỉ điều gì đó về thế giới, nhưng lúc này Tố Thu không đọc nổi những gì Diệp Vân gửi. Cô còn đang đau đớn ôm đầu sau cú ngã vừa rồi. Người cô co quắp lại, tay bịt lấy bên mắt phải đang dần lan cơn đau ra nửa mặt cùng phía, buốt y như bị rắn thật cắn. Lúc năm đầu ngón tay chạm vào mí mắt, cô như sờ thấy vết thủng sâu hoắm do răng rắn đâm vào mắt mình. Có thứ gì đó đang rỉ ra từ vết thương, nhưng không giống máu cho lắm.
Mà khi cô cố gắng mở bên mắt còn lại, cả người cô như rơi vào hầm băng. Đồng tử bên mắt trái co rút, chụp trọn vẹn căn phòng nhỏ bị lấp đầy bởi hàng tá rắn độc. Chúng trườn bò từ sàn nhà, gầm giường, tủ quần áo, cho tới trong không trung. Chúng sặc sỡ, đủ mọi màu khiến mắt cô hoa cả lên. Có con khổng lồ, dài ngoằng. Có con thì nhỏ, ngắn củn.
Tố Thu không rõ chúng xuất hiện từ đâu, làm sao vào được trong phòng cô. Và… làm thế nào có thể di chuyển cả trong hư không? Như thể bầy rắn trước mắt cô đã luôn ở đó, chỉ là hôm nay cô mới thấy được chúng.
Vậy… chúng chỉ là ảo giác thôi phải không? Phải không?
Hay… chúng là thật?
Giây phút ấy, Tố Thu quên mất cơn đau trên người. Đầu óc cô trắng xóa. Còn ánh nhìn thì bị khóa chặt vào biển rắn trước mặt. Thậm chí, cô không nghe thấy giọng của giáo viên đang lo lắng, hỏi han mình qua máy tính.
“Thu, em không sao chứ? Bên em có chuyện gì vậy?”
Dù không nghe rõ, tiếng của giáo viên vẫn như tiếng chuông, đánh thức tinh thần Tố Thu. Cô sực tỉnh, không quản bầy rắn là thật hay giả, theo bản năng bò dậy, muốn chạy ra khỏi phòng. Nhưng khi mở cửa phòng, thứ cô thấy vẫn là chúng. Vẫn là những con rắn đầy màu sắc lúc nhúc, bất kể mọi không gian.
Tố Thu sững người, loạng choạng lùi ra sau. Miệng cô há ra, nhưng không thét lên được tiếng nào. Như thể con rắn trong bụng cô đã nuốt mất âm thanh của cô. Và nó còn phát tín hiệu với đồng loại ở bên ngoài, để chúng biết được cô thấy chúng.
Bầy rắn đó lập tức ngừng di chuyển. Những cái đầu tam giác, đầu hình tròn ngóc lên. Tất cả đều hướng về phía Tố Thu. Chúng phát hiện ra rồi!
Chạy! Phải chạy! Đó là con chữ duy nhất nảy lên trong đầu Tố Thu vào lúc này. Nhưng chạy được đi đâu chứ? Khi xung quanh, tứ phía đều là rắn? Không những vậy, độc tính từ vết thương trên mắt phải tựa hồ đã lan ra khắp cơ thể, đóng băng cơ thể cô. Khiến Tố Thu không cử động nổi.
Chỉ chờ vậy, bầy rắn lao tới. Chúng mặc cho quần áo cản trở, quấn lấy người cô.
Khoảnh khắc bầy rắn xông về phía mình, Tố Thu đã di chuyển được, nhưng cô không tài nào ngăn được chúng.
“Aaa! Không! Cút đi!”
Lũ rắn đó trườn bò trên da thịt cô, len lỏi qua từng kẽ tóc, hơi thở. Dù cô có vùng vẫy, gạt đi bao nhiêu lần thì rắn không vơi bớt một con nào.
“Cứu…”
Chúng chui vào trong miệng, không để cô hét lên. Chúng chui vào tai, ngăn cô nghe mọi thứ. Chúng chui vào mắt, không cho cô thấy bất kỳ thứ gì. Mọi giác quan của cô bị chúng tước đoạt. Khiến cô như bị cô lập với thế giới xung quanh. Khiến cô không thể tìm một ai để nhờ giúp đỡ.
Rồi, bịch. Tố Thu ngã xuống, lưng đập vào góc giường.
“Agh…”
Sống lưng cô hứng trọn điểm nhọn nhất của chân giường, tựa như tiếng chuông đánh bay một nửa lũ yêu quái đang giày vò Tố Thu. Cô thở hắt, ho khù khụ, bụng co thắt như muốn nôn sạch những con rắn vừa chui vào người mình ra ngoài. Tầm nhìn của cô cũng lấy lại được một chút, nhưng lại lập lòe với vô vàn đốm lửa và họa tiết trên cơ thể của bầy rắn.
Dù vậy, Tố Thu không còn sức để đấu lại chúng nữa. Cô bất lực ngã rạp xuống, quằn quại, rên rỉ. Mặc cho bầy rắn vẫn đang tiếp tục cắn cơ thể cô, tiêm thứ chất độc dù có vắc-xin mới nhất cũng bất lực, không chữa được. Độc tính ngấm vào từng tế bào, chảy theo máu, xuôi khắp người Tố Thu, đánh sập lớp rào bảo vệ vừa được dựng lên, rồi nhấn chìm cô trong nỗi đau không biết là thật hay là giả.
Đau đến vậy, thế mà Tố Thu vẫn chưa ngất đi. Tinh thần cô vẫn tỉnh táo, nhận thức rõ ràng chuyện gì đang diễn ra với cô. Điều đó khiến Tố Thu cảm giác cô như đang rơi xuống địa ngục mà không rõ lý do.
“A… hức…”
Lũ rắn dường như không muốn giết cô, mà muốn cô cảm nhận bản thân bị hoại tử từng chút một bởi độc tố của chúng, từng chút bị ăn mòn, từng chút nhìn thấy da thịt rơi rụng.
Đúng ngay lúc Tố Thu cảm giác mình sắp không trụ nổi, cửa phòng cô vang lên tiếng đập cửa dồn dập, kế đó là âm thanh vặn mở chốt cửa. Bầy rắn tựa hồ không muốn bị phát hiện, lại như đã đạt được mục đích đối với cô. Chúng lập tức tản ra, lùi đi trước khi người bên ngoài bước vào. Chúng như tắc kè hoa, nhanh chóng đổi màu sắc trên cơ thể, hòa tan trong không trung. Trả lại một căn phòng tối giản, gọn gàng như chưa từng xuất hiện.
Tố Thu nghe thấy Hàn Linh bước vào phòng mình, giọng gắt lên vì khó chịu:
“Thu, chị bị điên hay sao mà la hét vậy hả?”
Bình thường cô sẽ làm lơ với thái độ này của con bé, sẽ bảo vệ bản thân bằng lời lẽ và đuổi Hàn Linh ra ngoài. Nhưng lúc này, nghe được giọng của Hàn Linh, cô chỉ thấy đó là thanh âm hay nhất mà cô từng nghe.
“Có biết là tôi đang học… Aaaa!”
Dường như Hàn Linh thấy thứ gì đó rất đáng sợ, con bé hét lên đầy kinh hoàng. Chỉ tiếc là ý thức của Tố Thu đã tan rã, không đủ sức để nghĩ nữa.
Là thứ gì vậy nhỉ?