Chương 3

Đàn ông, chỉ cần chưa nằm trong quan tài, đều đặc biệt kiêng kỵ người khác nói mình bất lực trong chuyện ấy.

Lời đùa ác nghiệt của Lý Duật Thanh như kim châm đâm vào tim Lý lão gia.

Lão già rồi, nhưng không chịu chấp nhận, số phận lại bất chấp, ở cái tuổi này, khi lão vừa già vừa liệt, lại gặp phải người khiến gỗ mục hồi xuân.

Lý lão gia trong lòng chất chứa ngọn lửa giận dữ.

Lan Ngọc bước vào cổng, trong sân, ngoài những người hầu chăm sóc thì không còn ai khác, tất cả đều do Lan Ngọc tự tay lo liệu.

Tối hôm đó, Lan Ngọc tắm rửa xong bước vào phòng, quay người lại liền đối mặt với ánh mắt chằm chằm của Lý lão gia.

Ánh mắt ấy, Lan Ngọc hiểu rõ hơn ai hết.

Anh nheo mắt lại, giả vờ không biết, chậm rãi lau khô những sợi tóc còn ẩm, Lý lão gia nói: "Lan Ngọc, lại đây."

Lan Ngọc vâng lời, Lý lão gia ngồi ở đầu giường, anh vừa bước đến, Lý lão gia liền lấy chiếc khăn từ tay anh, vỗ nhẹ vào mép giường nói: "Ngồi xuống."

Lan Ngọc cười nói: "Một lát nữa là khô thôi."

Lý lão gia nói rất ân cần: "Tóc ướt sẽ bị bệnh đấy."

Lan Ngọc liếc nhìn Lý lão gia, ngồi quay lưng lại, chỉ chốc lát sau, đôi bàn tay thô ráp gầy guộc đã vuốt ve mái tóc mình.

Sợi tóc đen mềm mại, thoang thoảng hương bồ kết, giọt nước long lanh rơi từ ngọn tóc xuống cổ trắng ngần của chàng trai. Lý lão gia chậm rãi lau tóc cho anh, bỗng nói: "Lan Ngọc, em nuôi tóc dài chắc đẹp lắm."

Lan Ngọc cười: "Bây giờ người ta đều cắt bím tóc cả rồi, làm sao nuôi tóc dài được?"

Tóc ngắn, một lọn tóc mềm mại dính vào vành tai mỏng manh. Lý lão gia xoa nhẹ dái tai anh, thì thầm: "Em ở hậu trạch, chỉ nuôi tóc cho mỗi mình ta ngắm thôi."

Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn Lý lão gia, dái tai mềm mại đỏ ửng lên khi bị chà xát, bàn tay kia không kiềm được mà đưa lên vuốt ve chiếc cổ thon dài.

Lan Ngọc chớp mi, ngẩng mặt lên với dáng vẻ ngoan ngoãn nhưng ánh mắt lại đẫm tình, đủ để giết người.

Lý lão gia đột nhiên thở gấp, vứt chiếc khăn tay, ôm chầm lấy Lan Ngọc, miệng lẩm bẩm: "Lan Ngọc, Lan Ngọc..."

Lão hấp tấp hôn lên cổ, tai Lan Ngọc. Lan Ngọc vừa tắm xong, chỉ mặc chiếc áo lót mỏng manh, dây lưng lỏng lẻo nên dễ dàng bị luồn tay vào.

Lan Ngọc thở gấp, Lý lão gia hoa mắt chóng mặt, mê muội gọi anh, "Bồ Tát... Bồ Tát của ta."

Lão bóp mạnh, khi rút tay ra, đầu ngón tay thoáng hiện chút ánh nước. Lý lão gia mặt đỏ bừng, ra lệnh cho Lan Ngọc, "Cởi quần ra."

Ngực Lan Ngọc phập phồng, nghe vậy liếc nhìn Lý lão gia, Lý lão gia dỗ dành, "Nghe lời, cởi đi."

Lan Ngọc mới từ từ cởi quần, anh quỳ gối xuống, đôi chân trần trụi lộ ra, làn da trắng nõn nà ánh lên vẻ mềm mại dưới ánh đèn.

Lý lão gia đăm đăm nhìn vào giữa hai chân anh. Chàng trai lông lá thưa thớt, vật kia vẫn mềm oặt, nhìn hoàn toàn là đàn ông, nhưng lão biết biết không phải, đây là Bồ Tát của lão, là Bồ Tát lão tìm kiếm khắp nơi mới gặp - Lý lão gia nuốt nước bọt, như lên cơn nghiện, muốn xé toạc hai chân Lan Ngọc ra. Lan Ngọc không chiều ý, lão liền nổi điên, một cái tát đánh vào đùi để lại năm ngón tay hằn đỏ.

Đánh xong lão lại hối hận, cúi xuống hôn lên vùng da đỏ ửng, giọng năn nỉ: "Bảo bối, Bồ Tát của ta, cho ta xem đi, ta thèm chết mất."

Lan Ngọc vừa giận vừa thẹn, nói: "Xem thì xem, động tay động chân làm gì."

Lý lão gia nói: “Làm sao ta nỡ ra tay với em?”

Bàn tay lão luồn vào khe chân hơi hé mở, chìm vào vùng mềm mại, lão sờ thấy khe thịt nhỏ hẹp ẩn giấu, non nớt mịn màng, hóa ra là âm hộ của đàn bà.

Lan Ngọc là một song tính hiếm gặp.

Lý lão gia tựa hồ biến thành gã nghiện dâm như ma đói vật vờ, lão thở gấp gáp, ép ngón tay vào cửa hang, vừa thành kính vừa thô tục.

Lan Ngọc như không chịu nổi, ngửa mặt lên khẽ rên rỉ, ánh đèn soi vào mắt người đàn ông, một màu thanh minh, điểm tô trên khuôn mặt ấy, nào có chút dáng vẻ từ bi của Bồ Tát.

Màn trướng buông xuống, che khuất cảnh sắc trên giường, ánh đèn mờ ảo vẽ nên hai bóng người chồng lên nhau, một dáng mảnh mai cao ráo, quỳ ngồi, một đôi tay nắm chặt lấy eo, siết chặt, bỗng trượt xuống nắm lấy phần mông đầy đặn.

Thỉnh thoảng một cái tát vỗ xuống, khiến thân hình run rẩy, như khúc gỗ trôi giữa biển, thoát ra vài tiếng rên rỉ như khóc, xuân tình vô hạn.

Lý lão gia mê mẩn thân thể Lan Ngọc, dùng ngón tay chơi đùa khiến anh xuất tinh hai lần, rồi liếm sạch tinh dịch trên đầu ngón tay, nóng lòng kéo Lan Ngọc ngồi lên người mình.

Lão bị liệt, nửa thân dưới không cử động được, mọi thứ đều phó mặc cho Lan Ngọc.

Lan Ngọc đang tuổi thanh xuân, lại là người cực kỳ quyến rũ, khi cưỡi lên "của quý" thì siết chặt khiến hồn phách lão bay mất, máu nóng sôi sục, như được trẻ lại, ôm Lan Ngọc mà gọi "bảo bối", "Bồ Tát" một cách hỗn loạn.

Nhưng Lý lão gia dù sao cũng đã cao tuổi, lại bị liệt, dù không muốn nhưng chẳng mấy chốc đã xuất tinh vào trong lỗ của Lan Ngọc.

Lão hôn cằm Lan Ngọc, thở hồng hộc như trâu, Lan Ngọc đặt tay lên vai lão, nhấc eo lên định đứng dậy, nhưng eo bị Lý lão gia siết chặt, râu lão châm vào mặt, giọng đắm đuối mà bất mãn: “Một lát... một lát nữa sẽ cương lên.”

Lan Ngọc buông tiếng rên lười biếng : “Thôi đủ rồi.”

Hai người ôm ấp một lúc, Lý lão gia dù còn hứng nhưng sức đã tàn, đành bất đắc dĩ rút thứ đã mềm ra với vẻ tiếc nuối.

Lan Ngọc quỳ lâu, vừa định chống tay đứng lên liền bị đẩy ngã ngửa ra giường, hai chân mở rộng, cảnh sắc giữa đùi không còn gì che đậy.

Lan Ngọc là một người sống tính, dáng vẻ thanh tú, bộ phận sinh dục sạch sẽ, cương lên giật giật, phía dưới lại là một khe thịt hẹp, bị chơi xong thì mở ra, sắc hồng tươi tắn, đáng thương rỉ ra tinh dịch trắng.

Lan Ngọc chống tay lên giường, nhìn người đàn ông đủ tuổi làm cha mình đang chằm chằm nhìn phần dưới của mình, anh biết mình là một quái vật, vì cái lỗ thừa này mà anh và mẹ bị đuổi khỏi nhà, mẹ anh cũng vì thế mà lưu lạc vào chốn phong trần.

Từ khi hiểu chuyện, Lan Ngọc đã biết mình khác người, một khi cơ thể dị dạng này bị người khác biết đến, anh sẽ trở thành món đồ chơi kỳ lạ cho đàn ông trong chốn phong nguyệt.

Không ngờ, lại có kẻ điên cuồng, mê muội, tôn anh lên làm bồ tát.

Lan Ngọc lòng lạnh băng nhưng ánh mắt lại đa tình, hút lấy Lý lão gia, nói: “Toàn là thứ dơ bẩn của ngài, sắp chảy ra rồi.”

Lý lão gia nuốt nước bọt, lúc này Lan Ngọc không phải là Bồ Tát của lão mà là con đĩ hạ tiện, lão thở gấp ra lệnh: “Bò lại đây.”

Lan Ngọc liếc nhìn lão, chậm rãi bò về phía người đàn ông. Lý lão gia thương xót nắn bộ phận sinh dục của anh, nói: “Tội nghiệp quá.”

Lan Ngọc run rẩy, thở gấp nói: “Ngài thương em đi...”

Lý lão gia hôn anh, nói: “Để ta thương em.”

Từ ngăn bí mật đầu giường, lão lấy ra một chiếc hộp gấm, trong hộp toàn những thứ kỳ lạ dâm đãng, khiến người ta nhìn thấy đã đỏ mặt.

Lý lão gia lấy ra một cây giả dương vật tinh xảo, kích thước khủng, ngón tay Lan Ngọc siết chặt, đối diện ánh mắt trần trụi của Lý lão gia, chỉ nghe lão thì thầm bên tai: “Tự tay vén ra đi.”

Lan Ngọc khàn giọng nói: “Đừng dùng đồ giả này được không...”

Lời nói chưa dứt đã biến thành tiếng rên nghẹn ngào, toàn thân căng cứng khiến anh gần như không thể đút vào.

Lý lão gia sắc mặt lạnh lùng, quát: "Không muốn nó, chẳng lẽ em muốn ăn của mấy thằng đàn ông hoang ngoài kia?"

Lan Ngọc nhìn Lý lão gia, đôi mắt đỏ hoe khiến lòng lão mềm nhũn, giọng dịu dàng hạ xuống: "Ta có cả ngàn cách khiến em muốn sống muốn chết, ngoan ngoãn nghe lời, nhé?"

Nửa đêm về sáng quả nhiên như lời lão nói, lão dùng dương vật giả khiến Lan Ngọc xuất tinh, dưới thân ướt nhẹp, dâm loạn không chịu nổi.

Lý lão gia lại cương lên, ấn đầu bồ tát của lão xuống ngậm vật cứng đó, cuối cùng phóng vào lỗ đỏ hồng của Lan Ngọc.