Chương 4

Lần đầu tiên Lan Ngọc xuất hiện trước mặt mọi người trong gia tộc họ Lý là ba ngày sau, đúng vào ngày rằm, cả nhà họ Lý đều ngồi đông đủ trong đại sảnh.

Lý gia có nhiều quy tắc cổ hủ, các thứ thiếp không được ngồi cùng bàn chính. Lý lão gia ngồi trên xe lăn được Lan Ngọc đẩy vào, trong phòng yên lặng, khi họ bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Lan Ngọc cũng nằm trong số những người họ quan sát.

Lan Ngọc đưa Lý lão gia đến chỗ ngồi chủ tọa, chưa kịp đi thì Lý lão gia đã ra lệnh: "Thêm một chiếc ghế bên cạnh ta."

Sắc mặt mọi người trong đại sảnh đều thay đổi, ánh mắt đổ dồn vào Lan Ngọc.

Lan Ngọc cúi mắt, không nói lời nào.

Lý lão phu nhân trầm giọng nói: “Như thế này không đúng quy củ...”

Lý lão gia bực dọc nói: “Điều ta nói chính là quy củ.”

Lý lão phu nhân lạnh lùng nói, không chút khách khí: “Lão gia, nhà họ Lý chúng ta chưa bao giờ có quy củ thiếp thất ngồi bàn chủ, giờ ông muốn Lan Ngọc ngồi đây, hắn là chính thất hay con trai của ông?”

Lý lão gia nhìn bà lạnh lùng, nói: “Nếu bà không muốn ăn bữa cơm này, thì đừng ăn nữa.”

Khuôn mặt Lý lão phu nhân càng khó coi, các di nương vẻ mặt khác nhau, ánh mắt đổ dồn lên Lan Ngọc vừa phức tạp vừa kỳ quái.

Lan Ngọc bình tĩnh nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, bỗng nhiên, anh cảm nhận được vài ánh mắt vô cùng sắc bén, ngẩng đầu nhìn lại thì chạm phải đôi mắt đào hoa nửa cười nửa không.

Chính là Lý Duật Thanh.

Hắn khoanh tay, nghiêng người tựa vào ghế, bộ dạng thảnh thơi như đang chờ xem màn kịch thú vị.

Trong căn phòng này không chỉ có Lý Duật Thanh là người xem náo nhiệt, bên cạnh Lý lão gia còn đứng một thanh niên, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ánh mắt lạnh lùng, thần thái điềm nhiên, như đứng ngoài cuộc.

Bên cạnh, những di nương ăn diện lòe loẹt kia, có người tỏ vẻ bất mãn, có kẻ lạnh lùng đứng nhìn, Lan Ngọc thản nhiên nghĩ, cảnh này còn kịch tính hơn cả vở đại kịch trên sân khấu.

Có người ra mặt giảng hòa, nói rằng đại thái thái chỉ là nhất thời nóng giận, hôm nay là tiệc gia đình, không cần phải nổi nóng vân vân.

Lý lão gia nhìn quanh một lượt, quả quyết nói: "Lan Ngọc đã bước vào cửa nhà họ Lý, tức là người nhà họ Lý, ai dám không tôn trọng cậu ấy, chính là làm mất mặt ta, tuyệt đối không tha."

Lão đã lên tiếng, không ai dám có ý kiến gì nữa. Một lúc sau, Lý lão gia nhìn thấy một vị trí trống trên bàn, hỏi: “Lão tam đâu?”

Mẹ đẻ của tam thiếu gia làTriệu thị vội nói: “Minh An vẫn còn ở trường, nói là có việc gấp, hôm nay không về được, vài ngày nữa sẽ về thăm lão gia.”

Lý lão gia nhíu mày, nói: “Đừng để nó theo mấy đứa học sinh ra đường biểu tình nữa. Lần sau mà còn tái phạm, cứ để nó ở tù cho biết thân.”

Triệu thị cúi đầu khẽ dạ một tiếng.

Người hầu nhanh nhẹn mang ghế đến, nhưng lại bối rối không biết đặt ở đâu.

Bên cạnh Lý lão gia là Lý Minh Tranh, bên kia là Lý phu nhân, người hầu đang do dự thì Lý Minh Tranh bất ngờ lên tiếng: "Ngồi đây đi."

Lan Ngọc nhìn Lý Minh Tranh, liền đối mặt với đôi mắt đen thẫm của chàng thanh niên. Người này kín đáo thâm trầm, không như Lý Duật Thanh lẳng lơ phóng đãng. Chỉ một ánh mắt ấy, đã khiến Lan Ngọc nhận ra hắn chẳng phải người dễ đối phó.

Lan Ngọc nói: "Đa tạ."

Lý Minh Tranh không nói gì.

Một bữa tiệc gia đình với trăm mối tơ vò, Lan Ngọc từ tốn gắp thức ăn cho Lý lão gia, nghĩ thầm, nhà họ Lý này tựa như vũng nước đục, khó lòng lội qua, nhưng anh đã lỡ dấn thân vào rồi, không còn lựa chọn nào khác, cũng chẳng có đường lui, dù sống chết thế nào anh cũng phải bước tiếp.

Nhà họ Lý kinh doanh vải vóc lụa làng, nắm bắt thời cơ, là một trong những gia tộc đầu tiên mua máy móc phương Tây, danh tiếng vang dội khắp miền Bắc.

Lý lão gia tuổi càng cao, việc kinh doanh gia đình dần dần chuyển giao cho Lý Minh Tranh, còn nhờ mối quan hệ nhiều năm, xoay xở cho Lý Duật Thanh một chức quan nhỏ trong quân đội. Mấy chục năm nay, thành Bắc Bình là nơi người này hát xong lại đến lượt người khác, đảng mới, đảng cũ, biến hóa khôn lường, Lý Duật Thanh trông bề ngoài buông thả, lại vùng vẫy ngang dọc thành Bắc Bình như cá gặp nước - đúng thứ nhân vật tay đen tim càng đen.

Hiện tại Lý lão gia đã bị liệt, nhưng chuyện của gia tộc họ Lý vẫn phải tự mình kiểm soát, nên Lý Minh Tranh cách một thời gian lại mang sổ sách đến, bàn bạc với lão về việc nhà họ Lý.

Lý Minh Tranh là trưởng tử của Lý lão gia, là người thừa kế được lão dày công đẽo gọt, chín chắn, vững vàng, chỉ có điều tính cách quá lạnh lùng, ngay cả lão đôi khi cũng không đoán được con trai mình đang nghĩ gì.

Hôm đó, khi Lý Minh Tranh mang hai cuốn sổ đến, Lý lão gia đang ngồi dựa trên sập, trên tay cầm chiếc điếu hàn kim, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Lan Ngọc quỳ ngồi bên cạnh, đã vào hạ, thành Bắc Bình nóng nực, anh mặc áo mỏng, tóc hơi dài ra, buông xuống cổ dài thon thả.

Cái cổ ấy trắng và mảnh, như cổ hạc, mong manh tưởng chạm nhẹ cũng gãy, anh cúi đầu, tay cầm chiếc thìa vàng nhỏ đang thêm thuốc phiện vào điếu, dáng vẻ thanh nhã, như đang vẽ tranh hay gảy đàn, hoàn toàn không giống như đang động vào thứ đồ bẩn thỉu tội lỗi đó.

Cách một tiếng, Lan Ngọc quẹt que diêm, châm lửa vào điếu thuốc.

Anh vụt tắt que diêm, nhìn về phía Lý Minh Tranh, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của chàng thanh niên, anh hơi nhíu mày, trong mắt ẩn chứa chút ghê tởm.

Thật vậy, Lý Minh Tranh ghét anh.

Lan Ngọc khẽ mỉm cười, tiến lại gần, thì thầm bên tai Lý lão gia: "Đã có chuyện chính, em xin phép lui trước."

Lý lão gia liền nắm lấy cổ tay anh, nói: "Emkhông phải người ngoài, không cần tránh mặt."

Lan Ngọc liếc nhìn Lý lão gia, cười nhẹ, uyển chuyển dựa khuỷu tay lên bàn thấp, im lặng không nói thêm lời nào.

Lý Minh Tranh bình thản đặt cuốn sổ sách lên bàn thấp, trong tầm mắt, cha hắn một tay cầm điếu thuốc, một tay nắm bàn tay trắng nõn mềm mại của Lan Ngọc mà nghịch.

Đôi bàn tay ấy biết gảy tỳ bà, Lý Minh Tranh từng nghe qua, âm nhạc thanh cao không vướng bụi trần, nhưng con người lại tự nguyện hạ tiện. Thật tiếc cho đôi tay tài hoa ấy.

Giọng anh ta chậm rãi đều đặn, nói ngắn gọn về tình hình buôn bán của các cửa hiệu dưới danh nghĩa nhà họ Lý trong tháng, Lý lão gia ban đầu còn đáp lời đôi câu, nhưng khi hút thuốc phiện rồi thì chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Lý lão gia nheo mắt, thờ ơ nắn bóp đôi bàn tay ấy, lướt qua từng kẽ tay, đầu ngón tay, như đang chơi đùa một cách dâm đãng khiến Lan Ngọc khẽ rên lên. Lý Minh Tranh dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía sập, Lan Ngọc chân trần ngồi trên đó. Không biết cha anh ta làm gì mà ngón chân Lan Ngọc khẽ co quắp, như đang ngại ngùng, vô thức muốn giấu đi.

Lý Minh Tranh bỗng nhìn thấy một nốt ruồi đỏ trên mắt cá chân anh. Da thịt trắng nõn, nốt ruồi đỏ nằm ngay mắt cá phải. Trước khi Lý Minh Tranh kịp nhìn rõ, anh đã vội vàng thu chân về trong áo, e thẹn, rụt rè tựa hồ một người vợ trinh tiết.

Trong phòng lan tỏa thứ mùi ngọt ngào kỳ lạ, như muốn mê hoặc lòng người. Khói thuốc phảng phất, Lý Minh Tranh chờ mãi không thấy cha lên tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy ông cụ đang chìm đắm trong làn khói. Lan Ngọc lười nhác quỳ thẳng dậy, nhìn anh ta nở nụ cười rồi chậm rãi nói: "Đại thiếu gia, cậu có muốn để sổ sách lại đây không? Đợi khi lão gia tỉnh táo hơn sẽ xem sau."

Lý Minh Tranh nhìn thẳng vào anh, bất chợt hỏi: "Phụ thân ta nghiện thuốc phiện từ khi nào?"

Lan Ngọc mỉm cười hỏi: “Đại thiếu gia nói vậy là ý gì ạ?”

Lý Minh Tranh lạnh lùng nhìn Lan Ngọc, anh thở dài nói: “Lúc tôi theo hầu lão gia, ngài đã hút thuốc phiện rồi, lẽ nào đại thiếu gia cho rằng tôi là người xui khiến lão gia đụng vào thứ này?”

Lý Minh Tranh không xác nhận cũng không phủ nhận, quay lưng bỏ đi.

Lan Ngọc nhìn theo bóng lưng anh ta, tay nghịch ngợm gõ nhẹ lên cuốn sổ sách trên bàn, tách, tách, tách.