Chương 5

Lý lão gia nghiện thuốc phiện, ở thành Bắc Bình không phải chuyện gì lạ. lúc này tại Bắc Bình, các tiệm hút á phiện mãi không dẹp nổi, kẻ dính vào thứ độc hại này thực sự không đếm xuể.

Huống chi lão ta đã bắt đầu hút từ một năm trước.

Lan Ngọc không ngại Lý Minh Tranh gán cho mình cái tội danh này, không có bằng chứng gì, dẫu cho Lý đại thiếu gia thật lòng muốn nhân cơ hội này hại chết anh đi nữa, thì Lý lão gia vẫn chưa nhắm mắt xuôi tay cơ mà.

Trời đã vào hạ, tiếng ve kêu một hồi, thành Bắc Bình trở nên oi bức, may thay lúc trời gần sáng có một trận mưa nhỏ lất phất rơi xuống, xua tan đi đôi phần nóng nực.

Trời nóng, người ta cũng trở nên lười biếng, Lan Ngọc dùng thìa khuấy cháo trong bát, chẳng thiết tha ăn uống.

Tinh thần Lý lão gia cũng khá tốt, nói: "Không ăn nổi à?"

Lan Ngọc ừ một tiếng, uể oải, có chút nũng nịu khó nhận ra, nói: "Chẳng muốn ăn."

Lý lão giarất hài lòng, đưa thìa đến miệng Lan Ngọc, bảo: "Há miệng ra."

Lan Ngọc mím môi, lắc đầu, Lý lão gia dỗ dành, "Ăn thêm vài miếng nữa, lát nữa bảo người hầu làm ít điểm tâm khai vị."

Lan Ngọc liếc nhìn lão, rồi chậm rãi mở miệng ăn từ tay lão, Lý lão gia cười bảo, "Kiêu kỳ."

Khi Lý Duật Thanh bước vào, thấy cảnh tượng như vậy, chân bước chững lại rồi cười nói: “Thưa cha, con đến không đúng lúc rồi.”

Lý lão gia quát: “Vô lễ! Vào cũng không biết bảo người thông báo trước.”

Lý Duật Thanh cười khẽ, dáng vẻ lêu lổng hành một lễ cũ, nói: “Vâng, thưa cha, con xin chào cha.”

Lý lão gia tâm trạng không tệ, lười đôi co với hắn, hỏi: “Lão nhị, sáng sớm tìm ta có việc gì?”

Lý Duật Thanh nói: “Con nghĩ mấy ngày chưa đến thăm cha, nên đặc biệt đến thăm cha.”

Lý lão giacười lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Mày có cái tâm hiếu thảo đó sao?”

Lý Duật Thanh thở dài, “Cha ơi, người là cha ruột của con, con không hiếu thảo với người thì còn hiếu thảo với ai nữa?”

Hắn liền ngồi bệt xuống bàn, nói, “Cha, con cũng chưa dùng bữa sáng.”

Lý lão gia liếc nhìn hắn một cái, nói: "Thêm cho cậu ta một bộ bát đũa."

Lan Ngọc đáp lời, đứng dậy, anh mặc chiếc áo dài kiểu cũ, chất vải là loại tốt nhất, cúc áo cài đến chiếc cuối cùng, khóa kín cổ nhưng vẫn không che được dáng vẻ yêu kiều.

Lan Ngọc rõ ràng là đàn ông, dung mạo thanh tú, nếu không nhìn đôi mắt phượng hoẹt ấy, chỉ tưởng là nho sinh nhà ai, nhưng mỗi cử chỉ động tác lại khiến Lý Duật Thanh ngửi thấy mùi phong tình.

Khác với sự quyến rũ của đàn bà, đàn ông hiểu đàn ông, Lan Ngọc càng tinh tế hơn, cũng càng kín đáo hơn.

Lan Ngọc cầm một bộ bát đũa cúi người đặt bên cạnh Lý Duật Thanh, lúc đến gần, Duật Thanh ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc mà cha hắn thường dùng.

Lão gia thờ phụng Bồ Tát, hồi trước còn bỏ ra một số tiền lớn mua một tượng Quan Âm bằng ngọc Hòa Điền cao nửa người, đặt ngay trong phật đường.

Lý Duật Thanh chỉ nghĩ cha mình già rồi sợ chết, trong lòng khinh thường chuyện này, bởi những tội lỗi cha hắn gây ra cả đời, nếu quả có Bồ Tát thì e rằng cũng sẽ đày ông xuống địa ngục.

Lý Duật Thanh ngẩng mắt lên, liền thấy vết hằn đỏ trên cổ tay Lan Ngọc, hắn từng trải phong trần, nhìn một cái đã biết là do đâu mà có.

Lý Duật Thanh thầm tặc trong lòng, lão già tuy già nhưng lúc chơi cũng lắm thủ đoạn ghê, cũng chẳng sợ chết trên giường.

Lý Duật Thanh cười tươi nói: "Đa tạ cửu di nương."

Lan Ngọc liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, lại ngồi về phía bên cạnh Lý lão gia.

Lý Duật Thanh dường như thật sự đến để cùng Lý lão gia dùng bữa sáng, hai người thỉnh thoảng bàn luận tình hình kinh thành, lại thỉnh thoảng trao đổi vài tin tức thời sự, hiếm thấy hòa thuận như vậy.

Lan Ngọc chậm rãi ăn cháo trong bát, bỗng nhiên, ngón tay anh dừng lại, ngẩng mắt lên nhìn Lý Duật Thanh đối diện.

Lý Duật Thanh mặt mày bình thản, đang nói chuyện với Lý lão gia, ánh mắt chẳng đoái hoài đến Lan Ngọc.

Không ai có thể nhận ra, dưới gầm bàn, chân Lý Duật Thanh lại áp sát vào chân Lan Ngọc.

Một lần là vô tình, hai lần chính là cố ý rồi.

Lan Ngọc không ngờ Lý Duật Thanh lại dám làm chuyện trái khoáy như vậy, cả gan trêu ghẹo di nương ngay trước mặt Lý lão gia.

Anh muốn rút chân lại nhưng bị Lý Duật Thanh kẹp giữa hai chân, cái bàn không lớn, Lan Ngọc có chút kiêng dè, lạnh lùng liếc Lý Duật Thanh một cái, hắn lại cười, thân mật cọ cọ vào bắp chân mềm mại của anh.

Lan Ngọc nắm chặt chiếc thìa trong tay, Lý Duật Thanh đi đôi giày da kiểu mới nhọn hoắt, sự hiện diện vô cùng rõ rệt, luồn từ dưới tà áo dài của anh vào, áp sát vào chân, như con rắn, khiến Lan Ngọc toàn thân tê dại.

Chiếc thìa trong tay anh rơi xuống bát, phát ra tiếng kêu vang, Lý lão gia quay đầu nhìn Lan Ngọc, phát hiện sắc mặt anh không ổn, hỏi: “Sao vậy, sao mặt mày xanh xao thế?”

Lý Duật Thanh nói: "Tiểu nương sắc mặt không tốt như vậy, có phải bị bệnh không?"

Lan Ngọc không biểu cảm nhìn Lý Duật Thanh một cái, trong mắt có chút ý cảnh cáo, anh đá Lý Duật Thanh một cái thật mạnh, quay đầu liền cười gượng với Lý lão gia gia, nói khẽ: "Trong nhà bếp em đã sai người hầm chè tuyết nhãn, chắc đã xong rồi, em đi xem thử."

Lý lão gia nói: "Nếu không khỏe thì để người hầu đi, đừng mệt quá."

Lan Ngọc mím môi cười nhẹ, đứng dậy bước ra ngoài, không nhìn Lý Duật Thanh thêm lần nào nữa.

Lý Duật Thanh nổi tiếng phong lưu, Lan Ngọc không có ý định vướng vào người như hắn, huống chi hắn còn là con trai của Lý lão gia. Loại người như hắn, trêu chọc anh chỉ là thấy sắc đẹp nên sinh lòng tà dâm, đùa giỡn cho vui mà thôi.

Nhưng trò chơi của Lý Duật Thanh, cái giá hắn phải trả thật chẳng thấm tháp vào đâu, thậm chí chỉ là thêm một mục ngu ngốc vào sổ ghi chép phong tình; còn một khi Lan Ngọc dính dáng tới hắn, bị phát hiện thì chỉ có đường chết.

Lan Ngọc không muốn tham gia vào trò chơi này của hắn.

Anh cầm bát chè ngân nhĩ hạt sen, vừa đi qua cổng vòm thì cổ tay đã bị ai đó nắm chặt, Lan Ngọc ngẩng lên nhìn, không phải Lý Duật Thanh thì là ai.

Lan Ngọc nhìn mấy ngón tay đang siết chặt cổ tay mình, hỏi: "Nhị thiếu gia đây là ý gì?"

Lý Duật Thanh cười nói: "Không có ý gì, chỉ là muốn được gần gũi với tiểu nương thôi."

Lan Ngọc nói: "Nhị thiếu gia cứ động chân động tay như vậy, người khác nhìn thấy chỉ sợ không hay."

Lý Duật Thanh thở dài não nuột: "Ai bảo tiểu nương tránh ta như tránh rắn rết vậy?"

Hắn nói ra vẻ đầy oan ức, ngược lại như thể là lỗi của Lan Ngọc. Anh ngẩng mắt nhìn Lý Duật Thanh, nói: "Nhị thiếu gia, phía lão gia không thể thiếu người, nếu không thấy ta..."

“Vì vậy, xin ngài tránh đường cho.”

Lý Duật Thanh vốn đang nắm lấy cánh tay anh, từ từ buông xuống rồi túm lấy cổ tay. Hắn kéo ống tay áo lên, nhìn vết trói đỏ trên cổ tay, tiếc nuối nói: "Phụ thân ta quả thực không biết thương hoa tiếc ngọc, da tay trầy xước rồi."

Lan Ngọc siết chặt ngón tay, lạnh lùng nói: "Nhị thiếu gia, xin hãy tự trọng."

Lý Duật Thanh bật cười, tay xoa xoa vết hằn đỏ như gông cùm trên cổ tay anh, nói: "Chi bằng tiểu nương dạy ta viết hai chữ này như thế nào?"

Giọng hắn lơ đãng: "Tiểu nương, ta luôn thắc mắc, cha ta bao năm nay nạp biết bao thê thiếp toàn đàn bà, chưa từng động lòng với nam sắc, sao đột nhiên lại đoạn tụ, đưa người về nhà?"

“Tuy rằng tiểu nương quả thực khiến lòng ta xao động,” Lý Duật Thanh nói, “Nhưng nói một người đàn ông chỉ thích phụ nữ, đột nhiên thay đổi tính cách, ta không tin, xin tiểu nương giải thích cho ta hiểu.”

Lan Ngọc nhìn Lý Duật Thanh, lưng từ từ thả lỏng, tựa vào cây hoa hòe phía sau, nói: “Vậy chi bằng nhị thiếu gia tự mình đi hỏi lão gia, sẽ biết ngay thôi.”

Lý Duật Thanh cười nói: “Ta muốn nghe tiểu nương nói.”

Lan Ngọc nói: “Ai mà biết được, không chừng là lão gia lại vừa hay ưng mắt ta.”

Lý Duật Thanh nhìn Lan Ngọc, cười nói: “Có lý, ai bảo tiểu nương có phong thái như như thế này.” Hắn đưa tay sờ vào tai, cổ Lan Ngọc, nói: “Tiểu nương, dù cha ta có thích người đến mấy, ông ấy bằng này tuổi đầu rồi, có thể yêu chiều người được mấy năm, chi bằng...”

Hắn cười nhìn Lan Ngọc, Lan Ngọc ngẩng mặt lên, chậm rãi nói: “Chi bằng cái gì?”

Hai người mũi chạm mũi, môi Lan Ngọc ửng hồng, mỏng manh đến độ như sinh ra là để hôn, Lý Duật Thanh suýt nữa đã hôn lên, nhưng Lan Ngọc quay đầu đi, hắn chỉ lướt qua má Lan Ngọc một nụ hôn thoáng qua, giọng điệu nhẹ nhàng ngạo nghễ: “Chi bằng theo ta.”

Lý Duật Thanh dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, áo vest không cài khuy, ngực đeo chiếc đồng hồ quả quýt bạc, đúng kiểu công tử ăn chơi.

Lan Ngọc nhìn kỹ hắn, chàng trai có đôi mắt phượng đầy mê hoặc, ba phần tình tự mà như có đến mười phần. Anh khẽ mỉm cười, giật áo Lý Duật Thanh xuống rồi thì thầm bên tai: "Được thôi. Đợi khi cha cậu chết đi, ta sẽ theo cậu.”