Khởi (薄命 )

“Tỉnh lại đi...”

“Tỉnh lại đi...”

“Ngươi... hãy tỉnh lại...”

.

.

.

Tại sao ngươi lại giết ta...

Tại sao... ngươi lại giết chúng ta...?

Trả mạng lại cho chúng ta...Trả mạng lại cho chúng ta

.

.

Lâm huynh, huynh hãy nhớ... Một ngày nào đó, hãy trả thù cho ta... Lẫn các huynh đệ đã ngã xuống vì cuộc chiến vô nghĩa này

.

.

.

Vũ Thanh... Ta yêu chàng...

Hết đường chạy rồi sao ? Hôm nay các ngươi ắt phải chết!

Đừng.. Đừng bỏ lại ta....

Hãy sống sót, hãy sống cả phần của ta nữa, nhé...

.

.

.

Này!

Đừng ăn hết phần của muội...

Đừng lén ăn vụng nữa đó, đồ tham ăn!

....Ca ca... sau này nhất định phải trở thành người tốt nhất, được không?

.

.

.

Tha... tha mạng cho ta...

Mau giết chúng đi...Ngươi sẽ được thứ ngươi hằng mong muốn

Xoẹt—! Xoẹt—!

Tại sao ngươi không tha cho ta...

Ta.. Hận.. Ngươi..

.

.

“Im! Im hết cho ta!!”

Xoảng!!

Bát thuốc nóng vừa nấu rơi xuống, vỡ tan trên sàn

– Cậu tỉnh rồi sao?

Giọng nữ vang lên từ cửa phòng. Một nha hoàn trẻ vội chạy vào, gương mặt lo lắng:

– Tiểu thư thấy cậu bất tỉnh ngoài đường, liền sai người đưa về đây. May là không muộn.”

Hắn siết chăn, ánh mắt trống rỗng.

" Lại một lần nữa sao ? "- Hắn lẩm bẩm trong miệng

– Đây là đâu...?

– Người bị thương rồi, cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng đã...

Hắn bật người dậy, đôi mắt thất thần như đang tìm kiếm thứ gì.

– Thanh Vân... Ta cần tìm Thanh Vân...

Nha hoàn khựng lại một chút.

– Thanh Vân... là ai thưa ngài?

Hắn lặng người. Miệng vẫn lặp lại cái tên đó như một khúc tụng niệm:

– Ta...... ta phải tìm. Thanh Vân...

Hàng lệ rơi xuống má.

“Giúp... giúp ta...”

“Cậu ấy ngất xỉu rồi! Gọi thái y đến đây!”

Ánh mắt hắn dần nhòe đi theo ánh đèn vàng..

.

.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của một nữ nhân vang lên nơi cửa phòng.

– Nô tỳ không rõ… Cậu ấy đột ngột bật dậy, vừa thở dốc vừa nói muốn tìm một người tên là ‘Thanh Vân’… rồi ngất lịm

– Vậy sao... để việc này lại cho ta.

– Vâng, tiểu thư.

Nhiều canh giờ trôi qua.

Đêm đã buông, ánh đèn lồng lặng lẽ lay động trong gió.

– Tỉnh rồi sao?

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

Hắn mở mắt, choàng dậy như vừa bị ai đẩy ra khỏi giấc mộng dài. Hơi thở gấp, trán lấm tấm mồ hôi.

– Ngươi... là ai?

– Ta là con gái của huyện lệnh Lưu Chi, tên ta là Nghi Diệu Lan.

Nàng ngồi ngay bên mép giường, nét mặt ôn hòa nhưng giữ khoảng cách vừa phải.

– Đây là đâu...?

– Đây là năm 151 theo lịch Lâm Nguyệt.

Ngươi đang ở Lưu Chi Huyện, thuộc Lưu Phong Quốc. Căn phòng này là của ta

– Ngươi tên là...?

Hắn không đáp. Chỉ im lặng hồi lâu.

– Tên ư.. Ta không có tên

Ít nhất là dã từng

Ánh mắt như xuyên qua vách tường mà nhìn về một nơi nào rất xa.

Cứ gọi ta là Đường Thanh Phong đi...

– Mà này...

Nàng ngập ngừng hỏi.

Ngươi luôn miệng nhắc đến người tên ‘Thanh Vân’... Có phải ngươi đang tìm ai đó?

Hắn quay sang nhìn nàng

– Thanh Vân ?

– Thanh Vân.. Là ai ?

Hắn lẩm bẩm cái tên ấy như đang cố níu lấy chút kí ức còn sót lại

Một cơn đau đầu ập tới, cơn đau như cự phủ bổ xuống

Ta.. Ta....

Xoạt

Hắn xách theo kiếm, bật dậy lao ra ngoài

– Này, ngươi đi đâu ?

Bóng dáng ấy mất hút theo màn đêm tịch mịch

Để lại sự lạc lõng và hoài nghi trong ánh mắt

____________________________

"Lại một lần nữa..."

Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng trống rỗng như tro nguội.

Ánh trăng soi qua lớp mái ngói mục nát, trải lên vai áo rách bươm và vết máu còn chưa khô.

“Đây đã là lần xuyên không thứ bao nhiêu...”

Hắn cũng không biết rõ.

Có thể là mười vạn. Có thể là trăm vạn.

Tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ mịt mờ, trôi nổi như bụi sao trong biển ký ức loạn lạc.

Chỉ còn lại một điều duy nhất hắn chắc chắn—

Là cái ham muốn giết chóc cuộn trào như huyết dịch trong mạch máu, chưa từng phai nhạt.

Hắn cúi đầu, nhìn đôi tay mình. Tay của một kẻ khác.

“Xin lỗi...”

... thân chủ của thân xác này

Ta lại đoạt xá một kẻ vô tội… một lần nữa.”

Thực như một sự trêu đùa của số phận

Soạt...

Âm thanh dao rọc vải xé tan không khí im lặng

Hắn lặng lẽ băng bó vết thương còn rỉ máu nơi sườn, rồi đứng dậy

Soạt..

Chiếc kiếm cũ nát được rút ra khỏi góc tường, kêu lên khe khẽ

"Ta phải đi về đâu?"

____________________________

Réc Réc.. réc réc.. tiếng dế kêu vọng trong khuya dài

Đêm nay trời thật đẹp làm sao

Ánh sao đang bao phủ rộng khắp bầu trời vô tận, ánh trăng đang nhẹ nhàng lan tỏa trên mặt nước

Nhưng tại đó lại có một kẻ bồi hồi lạc lõng

Tõm

.

.

.

.

Một viên đá rơi xuống phá tan cảnh vật tĩnh lặng

Nhìn về phương xa, Thanh Phong khẽ thở dài

Sự bất hạnh đã bám lấy hắn không biết tự khi nào

Thiên địa hỗn mang làm sao để tìm được chốn bình yên thực sự ?...

Không một lời hồi đáp

Rồi, hắn từ thắt lưng lấy ra một bình rượu, tu ừng ực

Men cay trôi xuống cổ họng, vị nồng đậm khiến y khẽ nhắm mắt. Trong cơn say, tâm trí hắn lại trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Thiên địa pháp tắc vốn đã an bài, chứng thực đã bám sâu gốc rễ khắp thiên hạ, vì vậy, quy luật là thứ không thế phá bỏ...

.

.

.

Vậy thì... hắn chỉ có thể thay đổi toàn bộ quy luật của thế giới này.

Không chỉ tiêu diệt từng kẻ đã thao túng số mệnh hắn, mà còn thay đổi thế giới này từ gốc rễ. Biến tất cả thành một trật tự hoàn toàn khác. Nơi không có kẻ áp bức, không có kẻ bị áp bức, không còn nỗi đau hay dục vọng hão huyền

.

.

Nhưng đó có thực sự là điều mà hắn mong muốn?

Hay đây chỉ là một chút nhân tính còn sót lại?

Không một ai có thể trả lời..