WebNovelVô Thần100.00%

Hồi

Sáng hôm sau

Đường Thanh Phong lặng lẽ rời khỏi y quán sau giấc ngủ

Vẫn là con phố quen thuộc ấy, chỉ mới hôm qua còn vang tiếng người, tiếng rao hàng, tiếng cười đùa trẻ nhỏ…

Giờ đây, tất cả chỉ còn là phế tích và xác người lạnh lẽo, những vết xô đẩy, những vết máu trải dài trên đất...

Trước một bãi đất trống nơi đầu thôn, một ngôi mộ được đắp vội bằng đất đá

Hắn quỳ gối, cắm nén nhang vào lư hương đã sứt mẻ, ánh mắt trầm mặc.

Khói nhang lượn lờ như hồn người quyến luyến thế gian

Hắn đứng đó rất lâu, không nói một lời.

Mọi thứ vừa mới xảy ra ngày hôm qua… như một cơn ác mộng chưa kịp tan.

Nhưng rồi… hắn nhắm mắt, tự thì thầm:

"Con người... phải biết buông bỏ quá khứ... đúng chứ?"

Loạt xoạt...

Cộc... cộc...!

Tiếng bước chân vọng nhẹ sau lưng.

– Ai đó!? – Hắn quay phắt lại đầy cảnh giác.

Một tiểu nha đầu, độ bảy tám tuổi, từ trong đống hoang tàn bước ra.

Thân hình nhỏ bé, y phục lấm lem bùn đất, tóc tai rối bời.

Ánh mắt đỏ hoe, nước mắt chưa kịp khô, trông vừa yếu đuối, vừa quen thuộc.

– Ngươi là ai? Gia quyến đâu cả rồi?

– Nãi nãi... nãi nãi... hức... hức... – Tiểu nha đầu không đáp, chỉ khóc nấc nghẹn ngào.

Thanh Phong lặng đi.

– Không cần nói nữa.

Một lúc sau, hắn xoay người bước tiếp, không nói thêm gì. Nhưng chưa đi được bao xa...

Cộc... cộc...

Loạt xoạt... loạt xoạt...

Bóng nhỏ vẫn lẽo đẽo đi sau, chân ngắn nhưng vẫn cố chạy theo.

Hắn dừng lại, nhìn xuống bàn chân nhỏ dính đầy bùn đất, rồi thở dài:

– Nhóc con... đi theo ta không có gì tốt đẹp đâu.

– Đi theo ta, ngươi sẽ chết đấy.

Tiểu nha đầu không đáp, chỉ nắm chặt vạt áo Mắt đỏ hoe ngước nhìn

Một lúc sau... hắn lại bước.

Nha đầu nhỏ vẫn theo sát, không rời nửa bước.

Hắn chỉ có thể bất lực thở dài

– Đi với ta.

Bóng hai người – một lớn một nhỏ – khuất dần sau lớp sương sớm, bỏ lại đó sự đổ nát và tro tàn.

____________________________

Cộc... cộc...

Loạt xoạt...

Tiếng dép vải dẫm lên mặt đất ẩm ướt vang lên đều đều phía sau

Hai người – một lớn một nhỏ – đã đi được một quãng khá xa.

Trời râm, mây nặng, không khí ẩm ướt như báo hiệu một cơn mưa sắp đến.

– Này nhóc con, ngươi tên gì? – Hắn cất giọng hờ hững.

Tiểu nha đầu bước sau một bước, đáp lí nhí:

– Ta... ta là Hạ Hạ...

– Hạ Hạ?

– Rồi... tên họ nhà ngươi đâu?

– Không nhớ nữa... chỉ nhớ nãi nãi hay gọi ta như thế...

Hắn khẽ "hừm" một tiếng, rồi tiếp:

– Thế ngươi biết tên ta là gì không?

– Người... là Đường... Đường Điên* phải không? – Hạ Hạ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh vẻ nghi hoặc.

Hắn suýt sặc, vỗ trán:

– Là Đường Thanh Phong! Đường–Thanh–Phong! Ngốc ạ.

Tách...

Tách...

Từng giọt nước nhỏ xuống mặt lá, rồi nhanh chóng biến thành một trận mưa rào xối xả.

Rào rào...

Hai người vội tìm chỗ tránh mưa, nấp vào một ngôi miếu đổ nát bên đường.

Tường miếu loang lổ rêu xanh, tượng thần đổ nghiêng, gạch vụn đầy nền đất. Nhưng ít ra... còn có mái che.

– Nhóc con... mau gói đồ vào góc đó đi

Hắn ngồi xuống một góc, ánh mắt xa xăm nhìn màn mưa.

"Ta có thể thấy bóng hình của mình trên thân thể nhỏ bé của ngươi...

Một kẻ bất hạnh... chỉ còn biết cố gắng bám víu sự sống trong tuyệt vọng."

– Hửm? – Hắn chợt quay đầu lại, thấy Hạ Hạ đang chăm chăm nhìn mặt mình.

– Mặt ta dính gì sao?

– Không, chỉ là... vác theo người thật phiền phức khiến ta mệt mà thôi..

Hắn chép miệng:

– Hừ, lấy củi đi, tối nay ngủ ở đây. Nhớ đừng chạm vào tượng thần.

Gió thổi lùa qua vách nứt, lửa trại lép nhép cháy lên yếu ớt.

Hắn khẽ thầm thì, không biết là nói cho ai nghe:

"Nhóc con... Một ngày nào đó... Mong ngươi có thể giải thoát ta khỏi cõi đau đớn vĩnh hằng này..."

– Này! – Hạ Hạ đột nhiên la lên, mặt tức giận:

Sao lại nhìn Hạ Hạ nữa? Thanh Phong Dâm tặc! Biến thái!!! Thích trẻ con!!!

– ....- Hắn chỉ biết ôm đầu thở dài

– Ta.. thà đối địch với cả thiên hạ, còn hơn nuôi một nha đầu như ngươi...

____________________________

Chú thích

*Phong trong Đường Thanh Phong đồng âm với từ Phong (điên)

____________________________

.

.

.

.

Giờ đã là giờ Sửu, trăng treo đầu ngõ , chỉ còn lại tiếng dế gáy trong khuya dài

– Này.. nhóc con

Một giọng nói vang vọng trong tâm thức, âm trầm thấp.

– Ngươi không ngủ được sao

– Chỉ là chút phiền muộn mà thôi

– Vậy sao..

– Mà.. Ngươi vậy mà làm một bảo mẫu sao hahahahaaa... Ta .. Ta không ngờ đấy hahahaaa

Câm miệng, không phải con bé đang ngủ thì ta đã giết ngươi rồi

– Ngươi có vẻ không thích đùa lắm nhỉ

Dù sao thì, mục tiêu của ngươi là gì?

– Diệt Thiên Đạo. – Đường Thanh Phong đáp.

– Hừ. Này tiểu tử...

– Nếu tính tuổi từ vô số tiền kiếp, thì ngươi phải gọi ta một tiếng “lão tổ” mới phải, tên già

–.... Lão tử không thèm chấp với ngươi. – giọng trong tâm thức hừ một tiếng, đáp.

– Dù sao thì... ngươi thực sự muốn diệt Thập Thiên Đạo sao?

– Đúng. Không thể sao?

Một khoảng trầm mặc thoáng qua.

– Hừm... – giọng kia trở nên nặng nề hơn, tựa

khó nói nên lời:

– Nói "không thể", cũng không hẳn...

– Thập Thiên Đạo, thực chất chỉ là cái tên người đời đặt cho mười cường giả cuối cùng còn sót lại sau cuộc huyết chiến đại loạn năm xưa, nếu gọi theo cách của phàm nhân, thì có lẽ giống với "Thần Linh"

Chúng không phải dạng ý thức đã hợp vào vũ trụ

Chúng là những tồn tại độc lập – có chân thân, có tâm trí, có linh hồn

Và vì thế... chúng vẫn có thể bị giết.

Tuy nhiên...

Mỗi một kẻ trong số đó đều đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao trong số các đỉnh cao

Một hơi thở, một ý niệm... đủ để khiến tinh vực tan thành tro bụi.

Còn nhân gian, phàm giới... trong mắt chúng, chỉ là nắm đất để chúng tùy ý nhào nặn... con người chỉ là loài kiến cỏ để chúng vô tư giẫm nát.

Phải có lý do chúng mới có thể ảnh hưởng cán cân vốn đã duy trì từ trước tới nay

Hắn suy tư, tâm trạng phức tạp

– Nếu đã vậy... tại sao ngươi lại nói "vẫn có cách"?

– Vì chỉ có một số rất nhỏ kẻ có thể giết thần

Trong đó có ngươi.

– Ta?

Không may mắn, chẳng sở hữu sức mạnh vô địch, càng không phải kẻ được chọn để cứu rỗi thế nhân...

– Nhưng ngươi lại có thứ mà mọi thiên mệnh chi tử đều không có được

Đó là “Biến Số”.

Mà "biến số" chính là điều cấm kị mà Thiên Đạo luôn e ngại, là tồn tại phải bị bài trừ để duy trì trật tự

Vòng lặp vô hạn mà ngươi trải qua có thể là một lỗ hổng tồn tại trong quá trình tạo hóa không - thời gian, cùng với sự xung đột giữa các bản thể và linh hồn của ngươi đã biến ngươi trở thành một biến số.

Vì vậy, không một ai có thể cảm nhận sự hiện diện hay can thiệp vào ngươi, trừ khi ngươi chủ động.

Ngươi có thể thay đổi vận hạn, không gian, thời gian, sống và chết

Nếu ngươi có đủ thực lực...

– Bỏ qua những điều xa xôi đó đi,

Vừa rồi ngươi nói Thiên Đạo là một dạng “ý thức”, phải không?

Vậy thì... rốt cuộc vì sao Thiên Đạo Khởi Nguyên lại có thể bị giết?

– Ta cũng... không biết.

Có lẽ... thứ bị giết năm đó chỉ là vật chứa mang ý thức của Thiên Đạo mà thôi.

Thiên Đạo chân chính... vốn không chết.

Nó chỉ là ý niệm chuyển sinh, không bị giam cầm bởi hình thể hay xác thịt.

Tách.. Tách...

Hoặc…

Thiên Đạo vốn chưa từng tồn tại

Nó chỉ là kết tinh của "đức tin" mà vạn vật cùng nhau dựng lên, thần phục mà không hề nghi ngờ

Ta không rõ..

– Ngươi không biết?

– Ta không phải toàn tri toàn năng.

Gió nổi lên, từng chiếc lá khô bị cuốn qua nền đất ẩm, tiếng ù ù như vọng lại từ nơi nào rất xa…

– Nếu Thiên đạo thực sự là kết tinh của đức tin...

Vậy ngươi muốn diệt thứ gì?

Niềm tin à?

Quy luật à?

Hay là cả thế giới này?

Đường Thanh Phong siết chặt tay

– Dù cho phải đối đầu cả thế gian, dù cho vận mệnh vạn kiếp tru diệt

Ta cũng phải tìm ra câu trả lời

Ta không phải anh hùng cứu rỗi, chỉ là một kẻ muốn được giải thoát mà thôi

...Im lặng

Một thoáng run rẩy thoáng qua nơi khóe môi hắn… rồi vụt tắt.

– Ngủ đi..