Chương 1 : kiếm giới

Thế giới này tên là Hiên Viên Kiếm Vực, lấy kiếm sư lập tâm, lấy kiếm đạo lập thân. Kiếm đạo vi tôn, không phải kiếm sư chỉ có thể chết.Mảnh đại lục này ví như một miếng bánh, nhưng đã được chia đều cho bảy họ:Chu quốc ,Trần quốc ,Triệu quốc Nguyễn quốc, Lý quốc,Lê quốc,Phạm quốc.Tuy ngoài mặt, bảy đế quốc đều thể hiện vẻ tốt đẹp, hiền hòa, thậm chí các quốc vương xưng huynh gọi đệ, giả tạo đến cực điểm. Nhưng không đế quốc nào chịu yên phận. Trong bóng tối, bảy đế quốc âm thầm tính kế, đối đầu lẫn nhau.Họ không đánh nhau trên chiến trường, mà tranh đấu dựa trên danh tiếng. Mỗi 100 năm, bảy quốc gia chọn những thiên tài xuất chúng tham gia Kiếm đạo lục quốc – đây mới là chiến trường thật sự.Kiếm đạo lục quốc mang danh là nơi các thiên tài cọ xát, thỉnh giáo kiếm đạo. Nhưng trong bóng tối, các cao tầng bảy nước đã lập một hiệp ước: mỗi quốc gia phải đặt cược gần toàn bộ quốc khố – tiền, vàng, dược thảo… Tài nguyên này sẽ được chia theo thành tích trong Kiếm đạo lục quốc.Từ khi lập quốc, bảy nước đều duy trì ở thế cân bằng. Kiếm đạo lục quốc được tổ chức trên đỉnh một ngọn núi lớn ở trung tâm bảy đế quốc.

Lý quốc - trong một ngôi làng nhỏ .

Ta tên là Lý Thanh Dương, một cô nhi. Cha mẹ mất cách đây không lâu, giờ chỉ còn mình ta. Không tiền, không lương thực, ta chỉ đếm ngày chờ chết.Lúc này, một bóng người từ đằng xa đi đến. vỗ nhẹ vai ta, làm ta giật mình, tim ta như muốn rớt ra ngoài. Ta quay đầu lại, ngạc nhiên gọi:Chú Hoàng! Chú tìm cháu có việc gì không?Chú Hoàng cười:À, cũng không có gì. Chú chỉ muốn hỏi nhà cháu còn lương thực không. Nếu hết, cứ qua nhà chú, chú cho một ít mang về.Nhà chú Hoàng chẳng khá giả gì. Ngoài chú, còn ba miệng ăn lớn nhỏ. Ăn còn chưa đủ, huống chi dư lương thực cho ta. Ta cảm động, mỉm cười:Cháu cảm ơn chú ạ. Nhà cháu còn lương thực, chú không cần lo cho cháu đâu ạ.Ừ, còn lương thực là tốt. Nhưng nếu hết, cứ qua nhà chú lấy, đừng ngại Dạ, cháu biết rồi.Vậy chú đi làm việc đây, Dạ, chú cứ đi làm việc đi ạ.Chú Hoàng quay lưng rời đi. Ta cũng cất bước ra khỏi nhà. Đi một lúc, ta đến chợ làng. Vẫn là bầu không khí náo nhiệt ấy: những gian hàng san sát, tiếng rao hòa vào nhau, ồn ào nhưng vui vẻ. Ta hy vọng khu chợ này sẽ giúp ta sống sót.Bỗng, trong một quán bánh bao, hai vị khách trung niên đang trò chuyện. Người bên phải cao gầy, người bên trái mập lùn.tạo nên sự tương phản rõ rệch . Người cao gầy nói, còn người mập lùn chỉ lặng lẽ lắng nghe.Bên cạnh làng có khu rừng rất bí ẩn. Nghe nói có nhiều đồ tốt! – Người cao gầy kể.Người mập lùn hỏi:Dễ ăn vậy, sao đến lượt huynh đệ mình?Ngu! Ăn cho nhiều vào não đệ sắp thành não heo rồi đó! – Người cao gầy mắng. – Đã bị người ta vét sạch rồi, thì ta nói làm gì? Đệ có nghe câu “thường đi đôi với phú quý là nguy hiểm” không?Nghe nói, khu rừng này ngày nào cũng nghe thấy tiếng gầm của hung thú. Chẳng ai ngu ngốc đặt cược tính mạng mình vào hai chữ “có thể” cả .Cuộc đối thoại lọt hết vào tai Lý Thanh Dương. Trầm ngâm một lúc, ta quyết định làm điều ngược lại. Với quyết tâm sống sót, ta biết nếu không vào rừng thử vận may, kết cục chỉ là chết đói.Dù sao cũng chết, liều thôi!Ta nhất quyết bước ra khỏi làng. Đứng trước bìa rừng, ta dừng lại, không đi tiếp. Dù đã chuẩn bị tâm lý, khu rừng xanh um tùm trước mặt trông vô hại, nhưng lời hai người kia gieo vào ta một nỗi sợ bất thường. Ta tự trấn an:Không sao đâu. Dân làng chắc phóng đại thôi, làm gì có nguy hiểm.Bỗng, một tiếng rầm rừ từ trong rừng vọng ra, khiến ta sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Chân tay run rẩy, ta định chạy trốn, nhưng cuối cùng lại thôi. Khi không còn nghe tiếng động, ta đứng dậy, phủi bụi trên người. Ta đứng đó thật lâu, nhắm mắt, siết chặt nắm tay. Một lúc sau, ta mở mắt. Ánh mắt Lý Thanh Dương không còn sợ hãi, run rẩy, mà thay vào đó là sự kiên định chưa từng có. Ta hít một hơi thật sâu, thở ra mạnh mẽ, rồi bước từng bước vững vàng vào rừng.Khi bước vào, mọi giác quan của ta bật lên tối đa. Ta cảnh giác, đi từng bước, cố không phát ra tiếng động. Mắt đảo quanh bốn phía, như muốn ghi lại toàn bộ hình ảnh vào tâm trí. Đi thêm một lúc, ánh mắt ta dừng trước một gốc cây to lớn. Sự chú ý rơi vào một cây hoa màu đỏ. Dưới gốc cây, xung quanh hoa, có luồng khí đỏ nhạt mơ hồ tỏa ra, rõ ràng đây không phải là một cây hoa tầm thường.Ta bước tới, ngồi xổm, nhổ cả gốc lẫn rễ cây hoa, rồi nhanh chóng nhét vào trong áo. Ta vui ra mặt:Cây hoa này chắc chắn sẽ bán được giá tốt!Nhưng không hiểu sao, ta cảm thấy lạnh sống lưng. Từ sâu trong rừng, một cặp mắt đỏ rực, phát sáng, đang chằm chằm nhìn ta. Ta chưa hay biết, quay đầu theo con đường cũ để trở ra. Ta vẫn giữ chế độ cảnh giác tối đa.Lúc này, trong một bụi cỏ không xa, rục rịch chuyển động. Bỗng, một bóng hình màu đen lao ra, vung móng vuốt về phía ta. Từ xa, ta đã ngửi thấy mùi giống như thịt thối rửa.Ta vô thức quay đầu. Đập vào mắt là một con báo đen, miệng há rộng, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn. Không chỉ vậy, cơ thể nó chi chít vết thương, thối rửa nghiêm trọng.Ta không kịp né tránh. Trong vô thức, ta lách người sang trái một chút, tuy không trúng đòn trực diện , nhưng móng vuốt con báo vẫn để lại trên lưng ta một vết thương sâu. Ta té sổng xoài trên mặt đất. Cơn đau mãnh liệt khiến ta suýt bất tỉnh, nhưng ta cắn mạnh vào đầu lưỡi để giữ tỉnh táo. Ta bật dậy, bỏ chạy. Ta luồn lách qua những cây to lớn để làm chậm tốc độ con báo.Một lúc sau, ta thấm mệt. Con báo chớp lấy cơ hội, bức tốc, nhảy thẳng qua đầu ta, chặn trước mặt. Lúc này, ta không còn sức chạy nữa. Ta đã đến bước đường cùng, định từ bỏ. Nhưng trước ngực có gì đó cộm cộm. Ta sực nhớ: chính là cây hoa đỏ – hy vọng sống sót cuối cùng.Ta lấy cây hoa ra khỏi áo. Không biết nó có tác dụng gì, hay chỉ là cỏ thường, thậm chí là cỏ độc. Ta hoang mang, do dự, sợ hãi, nhưng ta không quan tâm nhiều được như vậy . Ta trực tiếp nuốt cây hoa xuống bụng.Cùng lúc, con báo lao đến, há cái miệng như chậu máu, nhắm thẳng đầu ta mà cắn tới.