Vừa nuốt cây hoa lạ, bỗng trong cơ thể Lý Thanh Dương truyền đến một dòng khí nóng, lan khắp cơ thể. Ta cảm nhận cơ thể phình to ra, như có nguồn sức mạnh bất tận.Khi thấy con báo lao tới, ta không còn sợ hãi. Ta vung nắm đấm thẳng vào cái đầu đen xì của con báo. Sức mạnh của cú đấm quá lớn, con báo bị đánh trúng lập tức văng đi. Từ kẻ săn mồi, nó trở thành con mồi bị săn. Bỗng, mắt ta tối đen, mất ý thức.Ta từ từ mở mắt, ngồi dậy. Cơn đau đầu như búa bổ, nhức nhối toàn thân khiến ta kêu oai oái. Theo bản năng, ta đứng bật dậy, nhìn tổng thể tình hình xung quanh. Tay run rẩy, ta vẫn thủ thế sẵn sàng liều mạng. Nhưng chẳng thấy gì, ngoài một đống thịt nhão. Mùi hôi thối, máu tanh tưởi sộc lên mũi, làm ta nôn một bãi.Ký ức ùa về. Ta nhớ lại: hình như ta vừa đấm bay con báo đen. Giờ nó đâu? Ta vô thức nhìn về đống thịt nhão. Chẳng lẽ đây là con báo? Kệ đi, còn sống là được rồi.Ta nhớ ra vết cào trên lưng, vội sờ thử. Ngạc nhiên thay, vết thương không chảy máu nữa, chỉ còn lớp da xần xùi. Ta thầm cảm thán: chắc chắn đây là thành quả của cây hoa đỏ. Ta thật may mắn!Ta nhìn không gian xung quanh, tự hỏi:Hướng nào là đường cũ vậy? Giờ sao? Kệ đi, không biết đường thì mò thôi!Ta định đi, nhưng chợt nhớ: giờ ăn gì? Bất lực, ta nhìn đống thịt nhão, cố nhịn buồn nôn. Ta bước lại gần, thấy một đoạn xương chỉ nát ở phần đầu, phần còn lại vẫn dùng được. Ta lập tức lấy khúc xương, đeo vào bên hông. Dùng một khúc cây, ta lục tìm trong đống thịt xem còn thứ gì ăn được không.Lục một lát, ta thấy một viên ngọc màu trắng, thoạt nhìn rất có giá trị. Không ngần ngại, ta đưa tay lấy viên ngọc ra khỏi đống nhầy nhụa, cất vào áo. Cuối cùng, chẳng còn gì ăn được. Ta không còn lựa chọn, xé một mảnh vải trên người, dùng tay bóc một ít thịt ở trên cùng của đống thịt nhão, bọc lại bằng mảnh vải.Làm xong, ta bước đi, tìm lối ra. Sau một lúc, ta thấy kỳ lạ. Không biết là may mắn hay có điều bất thường, ta đi rất lâu mà chẳng gặp con gì. Dù đây là may mắn, ta vẫn cảm thấy kỳ lạ.Ta tiếp tục đi. Một lúc sau, ta thấm mệt, đói, khát nước. Không có lửa để nấu thịt, không có suối để uống. Cuối cùng, ta phải ăn sống đống thịt nhão. May mắn thay, dù rề rề, khó nuốt, dở tệ, nó cung cấp một lượng lớn năng lượng và nước cho ta.Trời đã tối, ta không ngủ, tìm một cái cây không quá cao, không quá lớn, trèo lên và chờ trời sáng. Lúc này, ta nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ với cha mẹ. Nhưng đó chỉ là ký ức.Sáng hôm sau, ta tiếp tục lên đường. Đi một lúc, ta đến một vách đá, thấy một người đang luyện kiếm. Người đó vừa múa kiếm, vừa nói:Thượng nhân kiếm chi, phá vạn quân.Nhất kiếm chi thượng nhân, phá thức.Nhị kiếm chi thượng nhân, bách luyện hỏa dung lô chi hợp thức.Tam kiếm chi thượng nhân, hồng trần luyện tâm cảnh, đạo hợp ý, thiên nhân kiếm, thành.Tứ kiếm nhập thiên nhân, kiếm xuất tùy tâm động, nhất niệm mở trời cao, đế nhiên chi lộ nhập nhất nhân.Ngũ kiếm…Người đó ngừng đọc, quay sang hỏi ta:Tiểu tử, ngươi muốn học kiếm không?Ta bất ngờ, hóa ra người đó đã biết ta ở đây từ lâu. Nhưng ta vẫn nói:Mong đại hiệp truyền thụ kiếm đạo!Người kia hỏi:Ngươi học kiếm vì thứ gì?Ta đáp:Chỉ vì muốn sống tốt hơn một chút, và cũng vì sở thích.Không khí như đóng băng. Người kia mở miệng:Mục đích của ngươi không đúng, nhưng cũng không sai.Người đó tiếp tục:Cái chết của cha mẹ ngươi không đơn giản.Ta trừng mắt ngạc nhiên:Ý người là sao? Không phải cha mẹ ta mất vì bệnh sao?Người đó không giải thích, chỉ nói:Đôi khi sự thật là một con dao hai lưỡi. Nó có thể giúp ngươi một bước lên trời, hoặc đẩy ngươi vào con đường vạn kiếp bất phục. Chỉ khi nào ngươi có đủ sức mạnh, ngươi mới có tư cách biết được sự thật.Ta quỳ xuống, dập đầu thật mạnh:Xin ngài hãy cho ta biết sự thật về cái chết của cha mẹ ta! Ta xin ngài!Nước mắt ta rơi. Người kia thở dài:Hài tử, nhanh đứng dậy! Ta đâu nói là không cho ngươi biết. Nhưng lúc này ngươi biết cũng vô dụng, thậm chí còn gây nguy hiểm.Người đó tiếp tục:Tiểu tử, ta cho ngươi một lời hứa. Trong vòng mười năm, chỉ cần ngươi chẻ đôi bầu trời, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật.Người kia nói tiếp:Lúc nãy ngươi đã nghe được gì? Đọc lại cho ta nghe!Ta đọc lại năm thức kia. Người đó gật đầu. Nhưng đến thức thứ sáu, ta dừng lại. Ta định hỏi, nhưng bị người kia ngăn:Ta biết ngươi định hỏi gì. Chỉ cần ngươi ngộ được năm thức kia, ngươi sẽ tự hiểu thức thứ sáu.Người đó nói:Mong là chúng ta có thể gặp lại.Nói xong, người đó ném cho ta một tấm lệnh bài, một ít tiền và một cuốn sách, rồi nói:Chờ khi ngươi chẻ đôi bầu trời, mang tấm lệnh bài này đến hoàng cung Nguyễn quốc. Sẽ có người đưa ngươi đến gặp ta. Cuốn sách kia là chiêu thức kiếm đạo cơ bản, xem như ta tặng ngươi. Những gì ta có thể truyền thụ, ta đã truyền hết. Tương lai của ngươi như thế nào là do ngươi quyết định. Mệnh của mình phải do chính mình nắm, chứ không do trời.Nói xong, người đó vung nhẹ thanh kiếm. Hàn quang chợt lóe. Từ chỗ người đó đứng, một vết kiếm dài xuyên thẳng qua khu rừng. Ta cảm nhận được một thứ gì đó, như có thể khiến ta chết đi, cũng có thể khiến ta sống lại. Người đó nói:Ngươi chỉ cần đi theo vết kiếm này, sẽ an toàn rời khỏi đây.Nói xong, người đó biến mất. Ta còn chưa thoát ra khỏi khoảnh khắc người đó vung kiếm. Một lúc lâu sau, ta bừng tỉnh. Theo lời chỉ dẫn, ta an toàn ra khỏi khu rừng. Về làng, từ đó ta bắt đầu điên cuồng luyện kiếm.10 tuổi, ta bắt đầu luyện kiếm. Dựa vào chút thiên phú và sự ngông cuồng, ta ỷ mình có chút võ mèo mà khoe khoang, thách đấu mấy vị kiếm sư trong làng. Hậu quả là một trận thua nhục nhã chỉ trong năm chiêu. Từ trận đó, ta học được: trước khi có đủ thực lực, ngông cuồng chính là tự sát.Ta tiếp tục luyện kiếm. Xuân, hạ, thu, đông, ta không ngừng tập luyện. Mồ hôi nhễ nhại, tay vung liên tục. Chỉ một chiêu kiếm đã trầy xước tay ta nắm chặt chuôi kiếm. Cơ thể cứng như tượng đá. Ta dơ kiếm lên cao hơn đầu, rồi dứt khoát chém xuống. Trong mắt ta không còn mệt mỏi, mà thay vào đó là một ngọn lửa luôn bùng cháy mãnh liệt – nhiệt huyết thiếu niên.15 tuổi, ta nhập đạo, chỉ vì ngộ được một chữ “luyện”. Chỉ cần luyện đủ nhiều, huyền thiết cũng thành kim. Bao năm nay, ta kiên trì luyện kiếm, luyện cả mình thành kiếm. Ta tôi luyện cơ thể qua những cuộc chiến sinh tử, máu me, trong đấu trường không quy tắc, không luật chơi. Sống là thắng, thua chỉ có chết.Mỗi lần vào rừng, ta tự mình đi, tay chỉ mang theo một con dao, dùng chính cơ thể phàm nhân này tử chiến với vô số yêu thú. Ta tự nhận, ngay cả chính ta cũng thấy thứ ta đang luyện chính là ma kiếm.