Ra tay đi.
Hắn nói xong thì Huyết nhìn hắn một cái, rồi hắn nhắm mắt lại, lùi ra sau vài bước.
Huyết từ từ mở mắt ra. Nếu ánh mắt nhìn Diệp trước kia còn một tia ấm áp, thì bây giờ chỉ còn lại sát khí.
Huyết nói:
Vậy... mời Diệp huynh đi chết.
Huyết vừa dứt lời, ánh mắt ba người cùng bùng phát sát khí. Kiếm khí lan tỏa trong khoảnh khắc, cả ba người đồng loạt xuất kiếm.
Ngay trong lúc đó, Huyết lại thầm nói:
Kiếm xuất vỏ, tình nghĩa đoạn!
Thế là... cuộc chiến một chọi ba bắt đầu!
Kiếm khí va chạm lan ra khắp khu rừng. Kiếm khí đi đến đâu, đất đá nát tươm đến đó.
Cây cối trúng chiêu thì bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Mặt đất hiện lên những vết kiếm dài , sâu ngoằn ngoèo.
Trời đổ mưa to, sấm sét rền vang, gió thổi gào thét càng làm cho cuộc chiến thêm phần tàn khốc, đầy máu lửa.
Máu tươi hòa vào trong mưa – không biết là máu của ta từ lúc nãy, hay là máu của ta bây giờ, hay là của ba kẻ kia.
Cả bốn người chúng ta đều bị máu và nước mưa thấm ướt toàn thân. Mưa xối xả hòa cùng máu đổ xuống đất, nhuộm đỏ cả một vùng.
Diệp nói:
Kết thúc đi.
Hắn ngưng tụ kiếm chiêu, ý cảnh bùng phát.
Diệp nói tiếp:
Kiếm này, ta ngộ ra là để bảo vệ người thân, người ta yêu... kể cả bảo vệ chính đạo.
Lúc này không ai để ý, trong kiếm chiêu của Diệp đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu vàng, hòa vào trong ý cảnh của hắn.
(Chú thích: Tia sáng vàng đó là một tia Hạo Nhiên Chính Khí.
Kiếm này của Diệp vì bảo vệ mà sinh, lại vì chính đạo mà giữ, nên trong khoảnh khắc đó ngưng tụ được một tia Hạo Nhiên Chính Khí.)
Lúc này, ba kẻ kia cũng đồng loạt ngưng tụ kiếm khí, thi triển công pháp thành danh của chúng:
Khí – Hỏa – Hợp – Tâm – Kiếm.
Tam tâm nhất mệnh.
Dung mệnh đúc linh.
Dùng tâm làm kiếm.
linh kiếm hoàn nguyên.
Mệnh sinh kiếm thành.
Hai đại chiêu va chạm, khiến cả một mảng rừng bị san bằng thành bình địa.
Vô số yêu thú chết sạch, không còn cả xương cốt, tất cả đều hóa thành bụi phấn.
Mặt đất cũng lõm xuống thành một cái hố sâu đến năm trượng.
Kiếm khí chấn động cả một vùng!
Lúc này, ba tên kia đều trọng thương, thổ máu. Có kẻ mất tay, có kẻ mất chân, có kẻ thì ngất xỉu.
Huyết là người duy nhất vẫn còn chút tỉnh táo, còn hai kẻ kia đã trọng thương quá nặng nên đều bất tỉnh.
Huyết cảm thán:
Diệp à... ngươi không hổ danh là kiếm sư mạnh nhất trong Nhất Phẩm.
Nếu kiếm này được ngươi tung ra khi còn ở đỉnh phong... À không!
Nếu thật sự ngươi vẫn còn ở đỉnh phong, thì ba huynh đệ bọn ta... đều không xứng để ngươi phải xuất kiếm.
Nhưng... tạm biệt ngươi, Diệp!
(Chú thích: Cấp bậc của kiếm sư – từ cao đến thấp là:
Nhất Phẩm → Nhị Phẩm → … → Thập Phẩm
Trên Nhất Phẩm là: Kiếm Tôn → Kiếm Vương → Kiếm Tiên → Kiếm Thánh (nửa bước Thượng Giới).)
Lúc này, Diệp đang chạy hết tốc lực về hướng Đông.
Giữa đường, hắn bị ngã. Hắn đã thật sự kiệt sức.
Diệp cố gắng đứng dậy, dựa vào chút sức lực còn sót lại.
Hắn đã nuốt vài viên thuốc trị thương, ăn thêm một ít nội đan yêu thú.
(Chú thích: Nội đan là kết tinh tu luyện của yêu thú.)
Trong tầm mắt Diệp, thấp thoáng hiện ra một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ.
Nó được dựng tạm bợ bằng rơm rạ, một ít lá cây và vài thanh gỗ.
Từ xa, Diệp nghe thấy tiếng khóc oe oe – không biết là ảo giác hay thật sự có trẻ con ở đây.
Tiếng khóc ấy càng thôi thúc hắn gắng gượng bước tới.
Ánh mắt Diệp lúc này đầy khát vọng.
Tuy hắn đã chạm đến giới hạn từ lâu, nhưng ý chí vẫn giúp hắn rắn rỏi bước tới trước căn nhà.
Diệp mở cửa – đập vào mắt hắn là một người phụ nữ, thần sắc tái nhợt, đang ôm một đứa bé.
Diệp trợn tròn mắt. Hắn cố kiềm nén sự kích động và vui mừng.
Hắn nhanh chống tuyền một ít kiếm khí cho đứa bé. Củng chính là con hắn , để tạm thời cung cấp năng lượng thay cho sữa mẹ , và để nó tạm thời ngủ thiếp đi .
Làm xong Hắn đi lại gần người phụ nữ ấy, khẽ nói:
Thanh Hà à... nàng xem, ta mang gì về cho nàng nè...
Người phụ nữ cũng khẽ mở mắt. Vừa thấy Diệp, nàng mỉm cười – nhưng vì sức quá yếu nên liền ngất xỉu.
Trước lúc hôn mê, Thanh Hà vẫn cố nhìn Diệp thêm một chút.
Nàng đưa tay ra, như muốn nắm lấy tay người nàng yêu... nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Diệp hoảng hốt chạy tới, đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng – như một thầy thuốc bắt mạch.
Diệp thở phào:
Không sao... chỉ là quá sức thôi...
Hắn nói tiếp:
Thanh Hà, nàng cứ nghỉ ngơi đi.
Chờ ta một chút, ta đi làm thức ăn ngay.
Diệp lúc này đi thẳng ra ngoài, dùng kiếm khí xẻ thịt con yêu thú vừa bắt được.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng xác của con yêu thú kỳ dị kia đã bị Diệp xử lý xong. Phần xúc tu thì vì quá xấu và kỳ dị, nhớt nhớt, nên hắn đã vứt đi. Nhưng Diệp lại vứt đi rất xa, vì hắn sợ mùi máu tanh dẫn dụ yêu thú khác tới. Hắn chọn phần ngon nhất của yêu thú.
Một lúc sau, cái đuôi nướng thơm phức. Mùi thịt nướng cộng thêm mùi máu tanh của Diệp hoà quyện lại tạo ra một mùi đặc trưng. Tuy vậy, nhưng mùi máu không quá nồng, tại vì đã bị nước mưa cuốn trôi gần hết. Mùi hương đặc trưng lan toả khắp căn phòng nhỏ.
Diệp đi đến, ngồi cạnh Thanh Hà. Tay hắn lay nhẹ cơ thể yếu ớt của nàng, hắn khẽ nói:
Thanh Hà... ta làm món thịt nướng mà nàng yêu thích nè...
Thấy Thanh Hà vẫn không có động tĩnh, Diệp lập tức lấy ra viên yêu đan lấy được từ con yêu thú quỷ dị kia.