Trong 1 không gian bí ẩn đang có 1 ông lảo 1 thân thanh y , râu , tóc bạt phơ , thắt lưng còn mang theo 1 cái hồ lô . xung quanh mây trắng lượng lờ , tiên khí dày đặt . đặt trước mặt ông là 1 chiết rương . lúc này ông lão đưa tay ra chạm nhẹ vào chiết rương cảnh trong rương biến chuyển .
Lúc này Lý quốc đang ráng chịu thiên tai:
Lũ lụt, sạt lở... đủ cả.
Trong một ngôi nhà cũ kỹ, được dựng tạm bợ bằng rơm rạ, một ít lá cây, vài thanh gỗ.
Bên trong nhà thì nghèo nàn đến đáng thương, không có nổi một chiếc giường, chỉ có một đống rơm thay cho nệm.
Trên chiếc nệm bằng rơm đơn giản ấy lại nằm một người phụ nữ, đang kêu gào trong đau đớn nhưng vẫn cố gắng cắn chặt miệng mình.
Lúc này trên mặt người phụ nữ tràn đầy mồ hôi, nét mặt trắng bệch, tay người phụ nữ ấy lúc này đang mấu chặt lấy một nắm rơm.
Cuối cùng, trong khoảnh khắc...
Bên ngoài thì đang mưa rất to, gió thổi như bức tường.
Nếu bây giờ một người nào đó đi ra ngoài vào lúc này thì chưa chắc đi nổi mười bước.
Tưởng như chẳng ai ngu ngốc mà đi ra ngoài vào lúc thời tiết cực đoan như thế này.
Thì trong khu rừng yên tĩnh ấy, đang diễn ra một cuộc chiến sinh tử.
Có một người đàn ông tầm khoảng 30, tay cầm một thanh kiếm, đang vung kiếm liên tục về phía trước.
Y phục rách rưới, trên cơ thể còn không ít các vết thương — có vết giống vuốt hổ, có vết giống như bị một vật sắt nhọn đâm xuyên.
Máu chảy ra không ngừng, mùi máu tanh nồng nặc lan toả khắp không khí.
Lúc này, một nhát kiếm phát quang được tung ra.
Lúc này mới thấy một thân ảnh quỷ mị, lả lướt.
Tuy trên người tràn ngập vết thương, nhưng vẫn không thể nào làm giảm tốc độ xuất kiếm của thân ảnh ấy.
Lúc này, chính vì một chút ánh sáng loé lên của kiếm quang , nên mới thấy được đối thủ của thân ảnh là thứ gì.
Hắn đang chiến đấu với một con yêu thú hình thể kỳ dị:
Bốn chân thì giống hổ, mà trên lưng lại mọc ra bốn cái xúc tua.
Đầu còn có hai chiếc sừng hươu.
Con yêu thú này sau vài hiệp giao đấu cũng đã sắp không trụ nổi.
Ánh mắt của thân ảnh loé lên, hắn rầm lên:
"Lục Địa Hoành Sơn Trảm!"
Nói xong hắn vung kiếm lên, nhắm vào đầu con yêu thú.một đường mà trảm xuống .
Theo nhát kiếm thân ảnh tung ra, xung quanh không khí như bị nghiền ép, làm cho yêu thú không thể né tránh . nó chỉ có thể đứng yên tại chổ như bị hoá đá .
Xung quanh bốn phía của yêu thú trồi lên những cột đá nhọn tưởng chừng như rất chậm , nhưng hoàn toàn ngược lại , nó nhanh một cách không tưởng . như mãng xà uốn lượn, mà theo nhát kiếm ấy tung ra, đâm thẳng về phía con yêu thú.
kiếm này rất mạnh, có thể nó sẻ chết nhưng nó lại muốn sống.
Vì vậy, nó dồn toàn lực, cộng thêm kích phát nội đan, cộng thêm đốt cháy tuổi thọ để tung ra một chiêu quyết định — cứng chọi cứng với nhát kiếm đang lao nhanh tới .
Và một tiếng nổ vang trời!
Yêu lực, kiếm khí bung toả ra khắp bốn phía, làm cho các yêu thú đang định "ngư ông đắc lợi" bị trọng thương.
Còn một số thì bị hoảng sợ, cụp đuôi bỏ chạy.
Lúc này người đàn ông ấy đứng ngạo nghễ, tay chống trên chuôi kiếm, lưỡi kiếm lúc này đang râm chặt trên đầu con yêu thú .
Bỗng người đàn ông thổ huyết, quỳ một chân xuống đất.
Lúc này hắn đã đến cực hạn, nhưng hắn lại nhanh chóng đứng lên, đi lại xác con yêu thú, đưa tay lên đâm thẳng vào bụng nó.
Sau một hồi khoái đảo trong bụng con yêu thú, hắn lấy ra được thứ hình tròn, không quá to, màu đỏ, giống một viên ngọc.
Thứ này toả ra một luồng năng lượng màu đỏ máu.
Không màng vết thương, hắn phi nhanh về phía đông khu rừng.
Nhưng khi đi được một lát thì bỗng xuất hiện ba thân ảnh chắn đường người đàn ông .
Hắn không ngạc nhiên, nhưng nhanh chống thay bằng ánh mắt tràn đầy sát khí, tơ máu trong mắt nổi lên.
Kiếm khí của người đàn ông bùng phát cực hạn, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Hắn nói:
Ảnh, Huyết, Tử! Các ngươi đến đây làm gì?
Ảnh nói:
Diệp, ngươi dám dụ dỗ, dẫn người phụ nữ của Vương đi, tội này ngươi tính sao?
Huyết nói:
Mọi người bình tĩnh, chuyện gì phải nóng, anh Diệp à.
Nói xong hắn còn cười một cái, rồi nói tiếp:
Bây giờ như vầy, nếu anh giao ra Vương hậu, thì với giao tình của bốn chúng ta, ba anh em tôi sẽ dùng công trạng để xin cho anh một con đường sống. Anh thấy thế nào?
Nói xong hắn còn nhướng mắt ra hiệu cho hai người kia.
Ảnh nói:
Được, chỉ cần ngươi giao ra Vương hậu thì cứ làm theo Huyết.
Tử nãy giờ vẫn không phản ứng gì, nhưng khi nghe Huyết nói cũng gật đầu một cái.
Huyết thấy vậy nhanh chóng tiếp lời:
Anh Diệp à, không biết anh chọn như thế nào?
Ta nói xin thẳng, huynh bây giờ đang bị thương.
Nếu lúc huynh còn đỉnh phong, ba huynh đệ ta còn sợ huynh, chứ bây giờ thì bọn ta tự tin có thể giết được huynh. Kẻ tức thời là trang tuấn kiệt , mong huynh sẻ không làm huynh đệ ta thất vọng .
Nói xong hắn nhìn ta như đang đợi câu trả lời.
Ta trầm mặt. Sau một lúc, ta nói:
e rằng ta phải làm bọn ngươi thất vọng rồi . Nếu ngay cả người ta yêu ta cũng không bảo vệ được, thì ta luyện kiếm làm gì?
Ý cảnh ta ngộ làm gì?
Ta sống để làm gì?
Nói xong, Diệp chắp tay hành lễ.
Diệp nói:
Nếu trận này ta thắng, ta sẽ phế tu vi các ngươi và thả các ngươi đi.
Còn nếu các ngươi thắng... thì ta chết.
Ra tay đi.