Ngày 31 tháng 7 năm 2025
Góc nhìn: Lan Vy-Trợ lý ghi chép tổng thể
---
Trong những buổi họp đầu tiên, tôi từng hỏi tiến sĩ Nam một câu:
– "Nếu như tất cả các thực thể trong gương đều sống dậy thì đâu mới là điều tệ nhất?"
Ông chỉ cười, tiếng cười ngắn và cộc cằn:
– "Không phải đứa nào cũng dễ nói."
Lúc ấy tôi không hiểu. Nhưng hôm nay khi báo động vang lên từ tầng hầm số 2, tôi mới thực sự thấm thía câu trả lời đó.
---
05:17 sáng
Dữ liệu chuyển động bất thường từ gương số 2 khiến cả viện nháo động. Tôi lao xuống phòng giám sát trong bộ đồ ngủ vẫn còn xộc xệch tim đập mạnh theo từng bước chân.
Mọi người đều đã có mặt, mặt ai cũng trắng bệch dưới ánh sáng xanh của màn hình điều khiển.
Tất cả camera an ninh đều đang quay về cùng một chỗ: mặt kính của gương thứ hai đang phập phồng như một cái bụng đang thở.
Như thể có thứ gì đó bên trong đang sống.
Như thể tấm kính không còn là ranh giới nữa, mà đã trở thành da thịt.
Rồi nó bắt đầu cử động.
Khối thịt khổng lồ màu xám nhợt, không rõ đầu đuôi, lù lù bò sát vào mặt kính từ phía bên kia không gian.Nó chỉ có một con mắt ta ngay chính giữa mi tâm và không có mũi. Chỉ có một cái miệng tròn sâu hoắm, răng mọc theo hình xoắn ốc như cái máy nghiền thịt cổ lỗ.
Cả căn phòng nín thở.
Nó áp miệng vào kính, rồi nói:
–"Đói…đói"
Âm thanh đó không giống tiếng người. Nó ướt át, méo mó, trườn bò như nỗi sợ chảy vào tai từng người.
---
06:30 sáng
Một cuộc họp khẩn được triệu tập. Theo lời Doc nó là 054.
Không ai biết nó như nào. Nhưng qua thông tin mà Doc cung cấp. Nó chỉ là một thực thể háu ăn.
Nó vẫn luôn nhắm mắt chưa tỉnh lại. Cái bụng của nó liên tục đập vào cái gương theo từng nhịp thở.
Bác sĩ Dũng, người can đảm nhất lúc đó, tiến lại gần. Mọi người nín thở. Ông vừa chạm tay vào mặt kính
GÀO.
Nó tỉnh rồi!!
Nó lấy đầu đâm mạnh vào mặt kính liên tục gào lên và nói:
– "Đói...đói...cho ta ăn"
Giọng nói giờ đây rõ ràng hơn. Nhưng càng rõ thì càng sai trái.
Do bác sĩ Dũng ở quá gần chiếc gương nên khi 054 tỉnh lại liền lôi bác sĩ Dũng vào trong mà cắn xé.
Điều này khiến chúng tôi rất sợ,tai nạn trong nghiên cứu lúc nào cũng có thể xảy ra,nhưng cái chết là bị một con quái vật ăn thịt là điều chúng tôi chưa từng thấy.
Chúng tôi nghe theo lời Doc,mang đến một lượng lớn thịt tươi cho nó.
Khi thấy thịt nó phản ứng càng mãnh liệt hơn nữa.
Chúng tôi không dám chậm trễ vội cho nó ăn.
Mỗi lần đưa vào, nó liền ăn ngấu nghiến,khi thức ăn hết nó liền đòi thêm:
–"Nữa! Nữa! Thịt! Ăn! THỊT!"
Có lúc, tôi còn nghe thấy nó hát. Một điệu ru méo mó, vỡ vụn:
– "Nhai nhai nuốt, thịt..thịt thịt.."
Một nhân viên nôn ra trong phòng điều khiển. Chúng tôi không trách cô ấy. Ai cũng muốn làm vậy.
---
07:50 sáng
Một điều dị thường xảy ra.
Sau mỗi lần được cho ăn, thân thể 054 lại phình to ra thêm một chút, như một quả bóng bị bơm khí. Nhưng nó không nổ. Chỉ lớn lên.
Nhưng không phải kiểu lớn của sinh vật. Nó trương phình như bào thai bị lỗi gen vừa giống người sơ sinh, vừa giống côn trùng, vừa như đống
---
Quay lại thời điểm
06:30 sáng.
Hội đồng khẩn cấp được triệu tập. Tiến sĩ Nam đứng đầu, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng ánh nhìn vẫn sắc lẹm. Không ai dám lên tiếng trước.
Trên màn hình lớn ở trung tâm, thực thể ấy hay đúng hơn là nó vẫn dán sát vào kính.
Không có động tác gì vẫn đang nhắm mắt. Không gào rú như những sinh vật điên loạn thường thấy trong phim kinh dị,chỉ có tiếng ngáy ngủ của nó.
Nó chỉ ở đó. Tiếng ngáy ngủ và tiếng va chạm nhẹ của cái bụng nó đập vào gương.
“Mã hiệu 054” bác sĩ Dũng khẽ nói, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm cái gương.
Bác sĩ Dũng chỉ mới được điều tới gần đây đối với những sinh vật này ông luôn rất hiếu kỳ.
Ông đã trò chuyện với Doc và thấy Doc rất dễ gần.Nên ông nghĩ 054 cũng như vậy bèn tiến lại gần cái gương mà không có sự cho phép.
Và rồi cái gì tới rồi cũng phải tới.
Cơ thể khối thịt rung nhẹ. Nó phát ra âm thanh khò khè như cười, rồi chậm rãi thốt lên một từ méo mó:
– "Ngon… nữa…"
Âm cuối kéo dài, rền rĩ, như vọng ra từ cái miệng của một đứa trẻ chết đói.
Chúng tôi thử cho nó ăn: thịt luộc. Cá sống. Bánh quy. Táo. Một lần nữa, nhưng nó không chịu ăn miệng liên tục đòi
“thịt”.
Chỉ có những phản ứng đầy cảm xúc.
–"Nữa! Nữa! Nữa nữa nữa!!"
– "Ăn! Thịt! ĂN!!"
Âm thanh mỗi lúc một kích động, như trẻ nhỏ học nói bị bỏ đói quá lâu. Nó đập đầu nhẹ vào kính mỗi khi thức ăn đến chậm, như một thói quen đã ăn sâu từ thế giới bên kia.
---
07:50 sáng
Rồi chúng tôi bắt đầu thấy điều bất thường.
Mỗi lần ăn, cơ thể nó lại lớn thêm. Không nhiều, nhưng đủ để nhận ra.
Khối thịt xám trương lên như đang được bơm khí. Nhưng nó không có hình dạng ổn định khi thì giống thai nhi dị dạng, khi thì như con sâu bướm bị lột da, có lúc lại méo mó như xương trẻ em gãy vụn lẫn lộn với nội tạng người lớn.
Một người giám sát camera, lẩm bẩm không nhìn ai:
– "Nó không có giới hạn...Nó sẽ cứ ăn mãi"
Câu nói đó cứ vang trong đầu tôi, dù tôi cố xua đi.
---
08:10 sáng.
Kho thực phẩm bắt đầu cạn. Đơn vị hậu cần chưa kịp chuyển thêm.
Đúng lúc đó, nó bắt đầu gào lên.
– "KHÔNG! ĐÓI!! ĂN!!"
Âm thanh dội ra từ màn hình như tiếng cào vào ốc tai, không to nhưng rít lên từng đợt ngắn.
Mặt kính gợn sóng. Tường quanh gương phát ra tiếng rạn nhỏ. Mọi người trong phòng đều đứng bật dậy.
Nó đập đầu vào gương không nhanh, không mạnh, nhưng đầy ám ảnh. Như một đứa trẻ sơ sinh đói sữa, đập đầu vào lòng mẹ đã chết từ lâu.
Một nhân viên trẻ tuổi run bần bật, mặt trắng như giấy:
–"Nếu nó thoát ra thì sao?"
Không ai trả lời. Câu hỏi đó quá thật để ai dám thốt thành lời.
---
08:40 sáng.
Để cứu vãn tình hình, tiến sĩ Nam quyết định: đưa cho nó một con lợn sống.
Chúng tôi dùng cánh tay máy, hạ sinh vật tội nghiệp đó sát mặt kính. Con lợn kêu eng éc như cảm nhận được điều gì đó khủng khiếp.
Ngay khi nó chạm vào bề mặt kính toàn bộ sinh vật biến mất.
Không máu. Không xương. Không tiếng gào thét. Cứ như thể thế giới bên kia vừa nuốt chửng nó chỉ trong 3 giây.
Lần đầu tiên kể từ sáng, 054 không đòi thêm. Nó cuộn tròn lại, rồi ngủ.
---
09:00 sáng
Không khí trong phòng điều khiển ngưng đọng.
Nó ngủ thật.
Toàn bộ thiết bị ghi nhận: sóng não gần như phẳng, chuyển động bên trong chậm lại, thân nhiệt hạ. 054 rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn.
Nhưng không ai thấy nhẹ nhõm. Không ai cười. Bởi chúng tôi đều hiểu: chỉ cần đói lại, nó sẽ tỉnh dậy. Và nó sẽ ăn bất cứ thứ gì.
Doc thực thể số 1 đột ngột cất tiếng. Lần đầu tiên trong ngày.
– “Đừng để nó tỉnh lại lần nữa. Mấy người không muốn thấy cảnh đó thêm đâu nhỉ"
Không ai hỏi “ý ông là gì”.
Chúng tôi chỉ im lặng, như thể phản xạ sinh tồn khi có thú săn mồi gần đó.
---
09:25 sáng
054 vẫn ngủ. Nhưng cả phòng điều khiển trở nên căng như dây đàn.
Tôi nhìn nó qua camera cận cảnh một khối thịt xám xịt, cuộn tròn lại như bào thai, miệng vẫn chóp chép trong mơ. Dường như nó đang mơ thấy đồ ăn.
Không ai nói chuyện lớn tiếng nữa. Một số người bắt đầu viết thư tay. Một người khác cầu nguyện.
–"Chừng nào nó tỉnh lại?".Ai đó thì thầm.
Tiến sĩ Nam không trả lời. Nhưng giọng Doc lại vang lên, khàn khàn như bị ai cào vào cổ họng:
– "Nếu may mắn, thì 2-3 năm"
“Còn nếu xui”. Hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt “nửa năm là tỉnh"
Tôi rùng mình.
---
09:27 sáng.
Ngay khi không khí bắt đầu chậm lại
“Ting.”
Một âm thanh nhỏ như tiếng móng tay gõ vào kính vang lên từ buồng số 3.
Tôi quay phắt đầu lại. Một số người khác cũng nghe thấy. Ban đầu cứ tưởng ảo giác.
Nhưng không. Mặt kính chiếc gương thứ ba đang chảy.
Chảy chậm, như lớp mật lỏng màu đen đang nóng lên từ bên trong. Không vỡ. Không nứt. Chỉ thở.
Tôi bất giác siết chặt sổ ghi chép trong tay.
Từ trong góc buồng số 1, Doc ngẩng đầu lên.
Hắn ngửi không khí, như một con chó săn. Mặt nhăn lại. Mắt nheo lại.
–"Là hắn"
Hắn không nói rõ cho ai, mắt cũng chẳng nhìn ai.
Chỉ lặp lại, chậm rãi hơn:
– "Là hắn"
Gương số ba bắt đầu thở.
Kết Thúc Chương 2