CHƯƠNG 12:QUÁI VẬT BIỂN SÂU 2

Mặt nước vẫn phẳng lặng như tờ. Chỉ có hai sợi dây kéo còn tiếp tục xiết chặt, đưa hai khung gương lên gần mặt biển hơn.

Trên boong, Danh vẫn đang theo dõi từng nhịp kéo, mắt dán vào màn hình sonar và bảng thông số dây tời. Khi hai chiếc gương được kéo lên mặt nước và bắt đầu đưa qua boong tàu, ông nhấc bộ đàm lên, cười nhẹ:

–“Này hai người, gương kéo lên xong rồi. Có thể lên đây được chưa? Mọi việc ổn chứ?”

Không có hồi âm.

Ông nhíu mày. Trên mặt biển, vẫn không một gợn sóng nào lăn tăn. Đèn soi chiếu quét qua vài lần cũng không thấy bóng người.

Danh lặp lại, lần này có phần lớn tiếng hơn, khẩn trương hơn:

“Hoài? Hùng? Hai cậu đâu rồi? Trả lời tôi!”

Vẫn không có âm thanh gì ngoài tiếng sóng lặng đập vào mạn tàu.

Một nỗi bất an âm thầm trào lên trong lòng ông.

Danh lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị lặn khẩn cấp! Tìm người!”

Ba người còn lại – những người đã lặn cùng trước đó – không do dự thêm một giây nào. Họ thay lại thiết bị, đeo bình khí mới và lập tức lao xuống nước. Mỗi người một hướng, bơi gấp rút theo dấu cũ, lần theo ánh đèn để quay lại tàn tích.

Thời gian trôi qua chậm chạp giữa đêm tối phủ quanh biển cả. Một tiếng, rồi hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.

Gần 1 giờ 15 phút sáng, đội lặn mới quay trở lại tàu – nhưng chỉ có ba người trở lên, và trên gương mặt họ đã lộ rõ vẻ hoang mang.

Danh lao đến:

“Sao rồi? Thấy gì không? Hoài đâu? Hùng đâu?”

Một người thở hổn hển, vừa kéo mặt nạ ra vừa lắc đầu:

“Đội trưởng… chúng tôi đã khoanh vùng toàn bộ khu vực. Cũng quay lại tàn tích, tìm mọi ngóc ngách… nhưng không thấy hai người đó đâu cả.”

Người thứ hai tiếp lời, ánh mắt vẫn còn dính chặt vào hai chiếc gương đang nằm trên sàn tàu:

“Không có dấu vết vật lộn… không có bong bóng khí lạ… thậm chí không có bất kỳ vật dụng nào bị rơi lại. Họ… biến mất.”

Không ai nói gì trong vài giây. Không gian trên tàu trở nên nặng nề. Danh nhìn chằm chằm vào hai chiếc gương như thể đang cố tìm lời giải bên trong chúng. Nhưng cả hai khung gỗ ấy vẫn yên lặng, đứng đó như hai tấm bia mộ câm lặng giữa lòng đêm.

Một người trong nhóm lặng lẽ lên tiếng:

“…Có khi nào… họ đã bị kéo vào những thứ đó?”

Câu hỏi vang lên như nhát dao cắt xuyên qua im lặng. Cả đội cùng nhìn về phía gương – và bất giác, tất cả cùng lùi lại một bước.

Danh siết chặt tay, ánh mắt nghiêm lại. Ông chưa từng tin vào những điều huyễn hoặc trong suốt hai mươi năm làm nghề. Nhưng lần này… linh cảm ông gào lên báo động.

“Không được đụng vào chúng nữa,” ông ra lệnh.

“Khóa lại. Ghi chú đặc biệt. Và báo về đất liền ngay lập tức. Tôi muốn có một đội khoa học ra đây càng sớm càng tốt.”

Nhưng Danh đâu biết rằng… khi ông quay lưng bước đi, bề mặt của một trong hai chiếc gương khẽ rung nhẹ. Như thể có gì đó,… vừa cử động trong bóng tối.

Đêm thứ hai trên đường trở về đất liền, con tàu im lìm trôi giữa đại dương tăm tối. Sóng biển lặng lẽ, bầu trời đen kịt không một ánh sao. Trong khoang tàu, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, mệt mỏi sau hai ngày căng thẳng và một hành trình lặn kỳ dị chưa từng có.

Chỉ có Danh là vẫn thức. Ông trằn trọc, mắt mở thao láo giữa màn đêm. Trong đầu ông là những hình ảnh không thể xóa nhòa: hai chiếc gương lạnh lẽo, sự biến mất không một dấu vết của Hoài và Hùng, và đặc biệt… là ánh mắt lặng lẽ của Hoài lần cuối trước khi lặn xuống.

Danh cựa mình, thở dài. Ông cảm thấy như có đá đè trên ngực. Không phải vì trọng lượng của chuyến đi, mà vì cái trách nhiệm không tên đang siết chặt tâm trí ông.

Hùng có thể còn đỡ hơn. Gia đình Hùng đông người, bốn anh em đều trưởng thành, ai cũng có công việc ổn định. Họ sẽ đau, nhưng họ sẽ gượng dậy được. Còn Hoài thì… Danh nhắm mắt, cảm thấy một nhát cắt đau nhói trong lòng.

Hoài là đứa bạn thân nhất, là người anh em sống chết có nhau từ những ngày cơ cực. Cha mất sớm, mẹ già yếu, vợ mới sinh chưa tròn tháng. Hoài là trụ cột duy nhất của cả gia đình ấy. Nếu họ biết anh biến mất… sẽ đau đến mức nào?

Danh không chịu được nữa, ông khoác áo bước ra boong tàu, để gió biển đêm quất vào mặt, mong xua tan phần nào nỗi nặng nề trong ngực.

Nhưng chính lúc đó từ phía trong khoang chứa gương một âm thanh khàn đục vang lên. Tiếng kim loại cọ vào nhau, rồi rung lắc mạnh. Danh giật mình quay đầu.

Kho chứa hai chiếc gương đang… rung lên.

Ông lập tức chạy vào kiểm tra. Trong ánh đèn vàng chập chờn, hai chiếc gương rung lắc dữ dội, như thể có thứ gì đó đang gào thét bên trong — nhưng vẫn tuyệt đối không phát ra âm thanh nào. Chỉ là… chuyển động, co giật, đập mạnh từng nhịp như nhịp tim loạn của một sinh vật sắp chui ra khỏi kén.

Danh chết đứng vài giây. Rồi ông quay người lao về phía phòng ngủ, đập cửa liên tục.

“Dậy đi! Mọi người dậy mau! Gương… có chuyện rồi!”

Mấy người kia vội vàng bật dậy, lục đục chạy ra kho. Khi đến nơi, họ cũng chết lặng trước cảnh tượng quái dị ấy. Không ai nói nên lời.

Vài phút sau, như thể đã xả hết cơn giận dữ vô hình, hai chiếc gương dần yên lặng trở lại. Không còn một rung động. Không khí lúc này đặc quánh như sương mù, mọi người nhìn nhau đầy lo âu.

Một người lên tiếng, giọng run run:

“Đội trưởng… hay là… chúng ta ném chúng xuống biển đi. Thứ này… không bình thường chút nào. Nhỡ đâu một ngày có cái gì đó chui ra thì…”

“Đúng đấy… đừng giữ nó lại!” Người khác phụ họa.

Danh nhìn hai chiếc gương lần nữa. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng ông. Một quyết định lóe lên trong đầu – vừa bản năng, vừa tuyệt vọng.

“Được. Chuẩn bị đi. Làm cẩn thận, nhanh chóng ném chúng xuống biển.”

“Rõ!”

Ngay trong đêm, họ kéo hai chiếc gương ra phía đuôi tàu. Gió biển rít lên từng cơn. Một sợi dây thừng được buộc cẩn thận, ba người cùng nhau nâng từng khung gương, dùng tời phụ để hạ từ từ xuống nước, rồi cắt đứt dây.

Tõm.

Âm thanh khi hai chiếc gương chìm xuống vang lên như một bản án.

Không ai biết rằng — chính ngay tại thời điểm đó, ở độ sâu 1.700 mét bên dưới con tàu, nơi ánh sáng không bao giờ chạm đến — một sinh vật khổng lồ đang từ từ ngoi lên. Nó giống một hải quỳ… nhưng không phải. Thân thể đen kịt, dính nhớp, với hàng trăm xúc tu dài ngoằn ngoèo mọc ra từ khắp nơi trên cơ thể. Mỗi xúc tu đều có mắt. Và mỗi mắt… đều đang mở ra.

Nó bắt đầu di chuyển.

Danh đứng ở boong, vẫn chưa rời mắt khỏi mặt biển. Khi vừa định quay đi, một cảm giác lạ khiến ông giật mình. Ông quay lại.

Trên mặt nước – nơi họ vừa thả hai chiếc gương – đang nhô lên một gò gì đó. Không lớn. Nhưng không phải đá. Không phải phao. Và từ đó… những xúc tu nhớp nháp bắt đầu trồi lên mặt biển.

Danh lập tức hét lên:

“Máy trưởng! Khởi động hết công suất! Lái tàu ngay! Ra khỏi đây nhanh lên!”

Tiếng động cơ rền lên. Con tàu rẽ sóng lao đi.

Danh giật lấy ống nhòm, tay run run. Qua ống kính, ông thấy rõ hơn cái gò đen đang trồi lên. Những xúc tu uốn éo như đang ngửi mùi. Như đang tìm kiếm.

Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Danh.

Họ đã may mắn… nhưng chỉ là lần này.

Họ đã vô tình thả ra 1 à không có thể là 2 con quái vật biển.

Kết Thúc Chương 12