CHƯƠNG 13:Một ngày bình thường

Thoáng chốc một năm trôi qua

Tại Trường THPT Văn Võ

Reng... reng... reng...

Tiếng chuông tan học cuối tiết vang lên khắp sân trường. Trong lớp 10C1, các học sinh đồng loạt đứng dậy, chỉnh tề theo hiệu lệnh quen thuộc của lớp trưởng.

– “CẢ LỚP!”

– “NGHIÊM!”

Giọng hô to nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng vang lên từ phía bàn đầu lớp trưởng Tiên. Giáo viên gật đầu, mỉm cười, dặn dò:

– “Hôm nay tổ một ở lại trực nhật nhé. Nhớ lau chùi lớp cho sạch sẽ vào.”

– “Dạaaaa!” Cả lớp đồng thanh đáp.

Giáo viên vừa rời đi, âm thanh kéo ghế, tiếng nói cười, và bước chân vội vã lấp đầy căn phòng. Từng tốp học sinh rời lớp, chỉ còn lại tổ một và lớp trưởng ở lại để hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu đang lặng lẽ thu dọn đồ trên bàn thì một bạn nữ bước tới. Cô đứng trước mặt cậu, có chút chần chừ rồi lên tiếng:

– “Này, Lâm… lát nữa cậu ở lại lao lớp cùng với Bảo được không?”

Đó là Linh, bạn nữ ngồi sau lưng cậu. Theo phân công ban đầu của tổ trưởng, thì hôm nay cậu sẽ trực lớp cùng Lan nhưng ai cũng biết Lan và Linh là đôi bạn thân, làm gì cũng có nhau. Việc đổi người trong ca trực vốn chẳng có gì lạ, chỉ là đây là lần đầu tiên cậu đổi với khác.

Cậu gật đầu, giọng điềm tĩnh:

– “ Được thôi =\ ”

Cũng chỉ là một việc nhỏ, ai làm chẳng được. Làm xong còn về sớm.

Dọn dẹp xong đồ đạc, cậu ra ngoài đứng đợi. Vì nhà vệ sinh nam xa hơn nhà vệ sinh nữ, nên cậu tranh thủ đi đổ nước vào thùng.Lấy xong cậu đứng ngoài hành lang đợi các bạn quét xong lớp.

Đứng nơi hành lang lớp học tầng ba, cậu không làm gì nhiều, chỉ quan sát mọi người. Bên cạnh cậu, lớp trưởng Tiên cũng đang đứng nhìn ra sân, vẻ mặt điềm tĩnh.

Tiên là người được mệnh danh là “xinh nhất khối” trong số các học sinh nữ. Còn trong toàn khối thì cậu không rõ. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến Cậu.

Tháng 5 đã về, không khí hè tràn ngập. Vài ngày nữa thôi, lớp sẽ ăn liên hoan rồi tổng kết năm học. Một năm trôi qua khá nhanh.

Với cậu, khoảng thời gian ấy có chút mờ nhạt, vì cậu không giao du nhiều, cũng chẳng hay nói chuyện với ai. Dù ít nói, nhưng cậu vẫn nhớ gần như hết tên của cả lớp. Nếu có khi nào cậu trò chuyện nhiều với các bạn, thì chắc là khi họ hỏi bài.

Cậu là lớp phó học tập một vị trí chẳng ai muốn nhận, nhưng giáo viên tin tưởng và bầu chọn từ đầu năm.

Lớp 10C1 của cậu lớp Tự nhiên 1 gồm đủ kiểu người, bởi lẽ lớp 10 là năm đầu tiên mọi người vào trường theo hình thức xét tuyển và xếp khối. Ai cũng chọn lớp học đại, xem như “thử vận may”. Sau đó, nếu thấy không phù hợp sẽ thi lại để chuyển lớp ở năm sau. Cậu thì chẳng quan tâm lớp nào cũng được.

Dù không kết bạn nhiều, nhưng với tính hay quan sát lúc rảnh rỗi cậu cũng nhận ra: lớp cậu đã có ba người bị cô lập. Đó là Linh, Lan và Bảo ba cái tên nổi bật không phải vì học giỏi hay năng nổ, mà vì… ồn ào quá mức cùng với biểu hiện của họ hơi thái quá.

Mà trong 3 người có Lan là học giỏi,Linh học lực khá,còn Bảo thì là dân dùng điện thoại nên học lực không biết.

Mới đầu năm, cả ba ngồi cạnh nhau, chẳng mấy chốc khiến không khí lớp như cái chợ. Chỉ cần bước vào lớp là nghe tiếng ba người đó nói chuyện từ tầng ba vọng xuống tầng một. Thầy cô, sau nhiều lần nhắc nhở, quyết định đổi chỗ: Bảo bị đẩy đi nơi khác, Lan lên bàn đầu, Linh về bàn cuối.

Cậu cũng bị vạ lây bị đổi từ tổ 4 sang tổ 1

Tưởng chừng yên ổn, ai ngờ hai đứa còn lại bắt đầu viết giấy truyền tay nhau. Không khí ồn ào dường như chỉ được đẩy lùi, không dập tắt. Cậu ngồi phía trên bàn Linh, nên cũng bị vạ lây.

Chỗ ngồi ban đầu của cậu vốn gần cửa sổ ánh sáng tràn ngập, thoáng đãng. Qua bên này thì như bước vào hầm tối, vì Linh ghét ánh sáng. Vừa kéo rèm cửa ra là cô kéo lại. Nản.

Giờ gần hết năm, thầy cô cũng “buông xuôi”. Lúc kiểm tra xong, hai đứa đó lại kéo bàn ngồi gần nhau, vừa nói vừa cười, đẩy bàn ghế sát lại làm chật cả lối đi. Ngồi gần, cậu không ít lần bị làm phiền, nhưng cậu cũng chẳng lên tiếng. Đơn giản vì cậu chẳng muốn dây vào mấy chuyện nhức đầu đó.

Kết thúc dòng hồi tưởng.

Lúc này, đến lượt cậu bắt đầu dọn dẹp lớp học.

Sau khi quét lớp xong, Linh và Lan nhanh chóng rời đi trước. Trong tổ, chỉ có hai người họ là đã bỏ về. Những thành viên còn lại đều ở lại làm đến nơi đến chốn.

Vài phút sau, cậu và Bảo đã lau xong sàn lớp. Những người còn lại cũng lần lượt rời đi. Lớp trưởng Tiên là người cuối cùng khóa cửa lớp lại, sau đó quay sang Lâm:

– “Ê, Lâm. Lát ông đi với tui xuống phòng Đoàn nha.”

– “ Ừ =/ ”

Lâm gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua chiếc đồng hồ trên tay: 11 giờ 42 phút. Tiết học cuối kết thúc lúc 11 giờ 25.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thoáng về phía cổng trường. Lúc ấy, Tiên đột ngột cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng:

– “Lâm.”

– “Hm?”

– “Tui thấy từ đầu năm tới giờ ông ít nói chuyện với tụi trong lớp lắm. Có chuyện gì à?”

– “Không có gì cả. Chỉ là không có chủ đề gì để nói. Với lại, lớp mình đâu phải chỉ có mình tui ít nói. Sao bà không hỏi mấy người kia?¯\_( ͠° ͟ʖ °͠ )_/¯”

– “Ờ thì tui thấy ông cũng nói chuyện với vài bạn, nên nghĩ dễ bắt chuyện hơn thôi. Chớ mấy người kia nhìn mặt không dám nói luôn.”

– “Chẳng phải lúc làm việc cho giáo viên tụi mình cũng từng nói chuyện với họ rồi sao? Với lại tui thấy họ còn dễ nói chuyện hơn tui mà.¯\_( ͠° ͟ʖ °͠ )_/¯”

– “Cái đó khác. Thôi, tới nơi rồi.”

Tại phòng Đoàn,ngoài cậu và lớp trưởng ra còn có lớp phó văn nghệ và bí thư chi đoàn ở đó.Giáo viên gọi các cậu tới cũng chỉ muốn phân công công việc để chuẩn bị cho lễ tổng kết sắp tới. Vì những người kia có chức vụ liên quan nên phần việc của họ nhiều hơn, nên họ ở lại làm tiếp. Còn cậu từ đầu năm tới giờ luôn cấm đầu vào việc học ít tham gia phong trào nên,bữa tổng kết cậu chị cần phụ giúp giáo viên khác các thiết bị thôi.

Ra khỏi phòng cậu liếc nhìn đồng hồ lần nữa: 12 giờ 13.

Ra đến cổng trường, một chiếc ô tô màu đen đang đợi sẵn bên kia đường. Cậu tiến lại, mở cửa xe và ngồi vào ghế sau.

Vừa cài xong dây an toàn, một giọng nói chững chạc vang lên:

– “Hôm nay,cậu chủ ra sớm hơn mọi lần đấy”

Cậu nhìn lên. Người ngồi ngay ghế lái là một người đàn ông trung niên,khuôn mặt hiền lành mang theo nét tươi cươi trên mặt

Đó là quản gia kiêm luôn tài xế riêng của cậu.Ông tên là Võ An Khang,năm nay đã 37 tuổi bằng với tuổi cha cậu cũng là bạn thân của cha cậu.Từ khi có kí ức thì ông luôn ở bên và chăm sóc cậu,ông cũng có một người vợ tên là Lê Phương hiện tại đang làm đầu bếp riêng cho nhà cậu.Cậu cũng xem họ như người thân của mình mà đối đãi.

– “Cô giao cho con phụ trách hỗ trợ kỹ thuật âm thanh trong lễ tổng kết nên được ra sớm.(・∀・)”

– “Vậy sao”

Chiếc xe khởi động 15 phút sau đã về đến nhà.Nhà cậu là một căn biệt thự cỡ trung.Cậu đã sống riêng với cha mẹ vào năm 8 tuổi.Hiện tại trong nhà cậu chỉ có cậu và vợ chồng bác Khang thôi,không có ai khác nữa.

Vừa bước vào nhà, một làn hương thơm ngào ngạt từ gian bếp lập tức ập vào mũi, khiến dạ dày cậu như lập tức nổi loạn. Cậu nuốt nước bọt theo phản xạ.

– “Hai người về rồi à? Mau rửa tay rồi ngồi vào bàn đi.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bếp.

Cậu nhanh chóng chạy vào rửa tay rồi ngồi xuống bàn. Không lâu sau, dì Phương bới một bát cơm đầy, nhẹ nhàng đặt trước mặt cậu.

Cậu cảm ơn cũng mời họ ăn chung, rồi lập tức cầm đũa lên.

Họ cười rồi cũng ngồi xuống ăn cùng cậu.Chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần sớm đã thành thói quen

Cậu gắp một miếng, mặt ánh lên vẻ mãn nguyện, rồi không chần chừ mà tiếp tục ăn lấy ăn để.

Mùa hè đã thực sự bắt đầu.

Và cậu – Vũ Hoàng Lâm – vẫn chưa biết rằng, chỉ sau vài ngày nữa, một cánh cổng sẽ mở ra. Và từ đó, không ai còn quay lại như trước.

Kết Thúc Chương 13