Chương 2: Người không nói, nhưng ánh mắt lại biết cười

Mấy ngày sau đó, Minh Nguyệt sống trong một trạng thái lơ lửng kỳ lạ. Cô vẫn đến lớp đúng giờ, vẫn ăn sáng với ổ bánh mì trứng quen thuộc ở quán dì Bảy đầu hẻm, vẫn nghe giảng và ghi chép cẩn thận trong từng tiết học. Nhưng đâu đó trong đầu cô, có một phần nhỏ cứ luôn ngơ ngẩn.

Là khi cô đi qua dãy lớp 11A1, tim bỗng đập nhanh không lý do.

Là khi cô thấy bóng ai đó ngồi ở bàn gần cửa sổ, tay chống cằm nhìn ra ngoài.

Là khi chiếc ô màu xám tro được cô giữ gìn như báu vật, treo ngay góc bàn học.

Cô đã muốn trả lại. Nhưng rồi lại chẳng đủ can đảm.

Một phần vì không biết nên nói gì. Một phần... là vì muốn giữ lại thêm một chút lý do để nhớ.

Tiết sinh hoạt chiều thứ Sáu, thầy chủ nhiệm phát bảng phân chia tổ mới. Minh Nguyệt nhìn lướt qua danh sách, mắt bất giác dừng lại ở dòng tên thứ 6 – Hàn Phong – tổ 3. Cô không giấu được một chút xao động.

Lớp cô và lớp Hàn Phong sẽ phối hợp tham gia buổi ngoại khóa sắp tới: "Tuổi trẻ và biển đảo". Mỗi tổ sẽ có hai học sinh từ lớp bên kia ghép vào – để làm quen và rèn kỹ năng giao tiếp nhóm.

Số phận như chơi trò sắp đặt. Hàn Phong – tổ 3. Minh Nguyệt – tổ 3.

Buổi đầu tiên nhóm họp để lên ý tưởng viết bài thuyết trình, cả tổ tập trung ở thư viện tầng ba. Nơi đó vắng, yên tĩnh và đủ rộng cho tám người ngồi thành vòng tròn. Hàn Phong đến muộn. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, gật đầu chào mọi người.

Không ai dám nói chuyện với cậu nhiều, ngoại trừ... Minh Nguyệt.

Và cô cũng không ngờ mình lại là người mở lời trước.

“Cậu nghĩ sao nếu tụi mình làm bài về những ngư dân trẻ ở Phước Tỉnh? Họ sống ở đây từ nhỏ, lại gắn bó với biển mỗi ngày…”

Cô vừa nói, vừa tránh ánh mắt cậu. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thẳng vào mắt cậu, cô lại cảm thấy như bị hút vào một khoảng trời xa xăm nào đó.

Cậu im lặng vài giây. Rồi khẽ gật đầu.

“Được. Ý tưởng đó hay.”

Chỉ ba chữ, nhưng đủ làm cả tổ nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên. Có lẽ, đây là lần đầu tiên họ nghe Hàn Phong nói gì đó ngoài chữ “ừ”.

Minh Nguyệt cười khẽ. Một nụ cười nhẹ đến mức chính cô cũng không nhận ra.

Sau buổi nhóm họp hôm đó, cả tổ chia việc. Minh Nguyệt phụ trách phỏng vấn ngư dân, Hàn Phong phụ trách phần trình bày số liệu. Họ được phân công đi thu thập tư liệu chung vào sáng thứ Bảy.

Ngày hôm đó, trời không nắng. Biển lặng và trong, sóng vỗ hiền lành như ru. Minh Nguyệt mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, tóc buộc gọn, cầm theo sổ ghi chép và một chiếc máy ghi âm nhỏ. Hàn Phong thì vẫn vậy – đơn giản, gọn gàng, trầm lặng. Cả hai cùng đi bộ trên con đường cát dẫn ra bãi thuyền.

“Cậu sống ở đây từ nhỏ à?” – Hàn Phong hỏi, lần đầu tiên tự mở lời.

Nguyệt hơi ngạc nhiên. Cô khẽ gật đầu.

“Ừ. Nhà mình cách đây không xa. Sáng nào cũng nghe tiếng ghe nổ máy ra khơi.”

“Nghe quen rồi chắc thấy bình thường ha?”

“Ừ. Nhưng nếu rời xa nó, chắc sẽ nhớ.”

Cậu không nói gì thêm. Nhưng Nguyệt thấy ánh mắt cậu dừng lại ở bờ cát một lúc lâu. Như thể đang nhớ về điều gì đó mà không ai biết.

Họ đến một căn chòi nhỏ nơi mấy ngư dân đang vá lưới. Minh Nguyệt rụt rè chào hỏi rồi bắt đầu cuộc phỏng vấn. Hàn Phong lùi lại phía sau, không nói gì, nhưng vẫn cầm máy ghi âm giúp cô, thi thoảng đưa ánh mắt quan sát cách cô nói chuyện, cách cô nghiêng đầu lắng nghe từng câu trả lời.

Có lúc, một đứa trẻ chạy qua vấp ngã sát bên, Nguyệt vội vàng đỡ bé dậy, phủi cát trên gối bé. Hàn Phong đứng đó, không xen vào, nhưng khoảnh khắc đó, trong mắt cậu – có chút gì đó mềm lại.

Cô gái ấy... không giống những người xung quanh.

Cô dịu dàng, nhưng không yếu đuối.

Trầm lặng, nhưng không lạnh lùng.

Ẩn sau ánh mắt nhút nhát kia là một sự kiên nhẫn lạ lùng – đủ để khiến người khác muốn dừng lại, nhìn thêm một chút.

Trưa hôm đó, họ ngồi ăn bánh canh ghẹ ở một quán nhỏ ven biển. Cả hai không nói nhiều. Nhưng không khí không hề ngượng. Chỉ là… tĩnh.

“Tớ từng sống ở Sài Gòn.” – Hàn Phong nói, mắt vẫn nhìn ra biển.

Nguyệt ngẩng đầu, không hỏi, chỉ chờ cậu nói tiếp.

“Nhưng ba mẹ tớ ly hôn. Tớ về đây với bà ngoại. Không có nhiều người quen. Cũng không biết cách bắt chuyện.”

Giọng cậu đều đều, như đang kể chuyện của ai đó khác, không phải của chính mình. Nhưng Nguyệt biết, có những nỗi đau không cần phải khóc mới là thật.

Cô đặt thìa xuống, nhẹ nhàng nói:

“Không sao. Ở đây không ồn ào, nhưng đủ bình yên. Cậu sẽ quen thôi.”

Cậu quay sang nhìn cô. Lần đầu tiên – Minh Nguyệt thấy được một thứ cảm xúc thật rõ trong mắt Hàn Phong.

Biết ơn. Và nhẹ nhõm.

Buổi chiều, trước khi chia tay, Hàn Phong nhìn Minh Nguyệt, khẽ nói:

“Cảm ơn cậu. Hôm nay thật sự rất vui.”

Nguyệt không đáp. Nhưng ánh mắt cô cong cong, như bầu trời đầy nắng sau cơn mưa nhẹ.

Đêm đó, trong nhật ký, cô viết:

“Cậu đã nói hôm nay vui. Còn tớ… lại thấy tim mình bất an.

Không hiểu vì sao. Có lẽ… vì sợ sau hôm nay, cậu sẽ lại im lặng như lúc đầu.

Nhưng nếu được chọn lại, tớ vẫn sẽ đi cùng cậu thêm một buổi nữa – chỉ để thấy cậu cười như vậy một lần nữa.”