Sau buổi đi biển hôm đó, Minh Nguyệt không gặp lại Hàn Phong thêm lần nào trong suốt tuần kế tiếp. Cậu không đến buổi họp nhóm, cũng không xuất hiện ở sân trường vào giờ ra chơi như thường lệ. Cô không hỏi, nhưng lòng lại nôn nao không yên.
Lần đầu tiên, cô phát hiện rằng... sự vắng mặt của một người không thân thiết, nhưng lại khiến lòng mình trống hoác như thể thiếu mất một khoảng trời.
Ngày thứ sáu, trời trở gió. Lúc ra về, mây đen kéo kín cả bầu trời. Minh Nguyệt đứng trước cổng trường, tay cầm ô nhưng không mở. Cô nhìn xa xăm về phía lớp 11A1 – như một thói quen. Không có ai cả.
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Cậu vẫn giữ chiếc ô lần trước, đúng không?”
Cô quay lại.
Là Hàn Phong.
Cậu đứng đó, khoác balô một bên vai, tóc hơi rối vì gió, nhưng ánh mắt vẫn yên tĩnh như mặt hồ. Minh Nguyệt nhìn cậu, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Chiếc ô màu xám tro vẫn nằm trong cặp cô – được gấp gọn cẩn thận như lần đầu cậu đưa.
“Xin lỗi vì không báo trước. Tuần này tớ về chăm bà ngoại bị mệt. Không ngờ lại làm tổ vất vả vì thiếu người.”
“Không sao…” – Nguyệt đáp nhỏ. Một lúc sau mới thêm – “Bà cậu đỡ chưa?”
“Đỡ rồi. Cảm ơn cậu.”
Khoảng lặng giữa hai người không hề khó xử. Nó giống như một giai điệu không lời, chỉ cần đứng yên đó cũng đủ hiểu nhau.
Cơn mưa đầu mùa trút xuống bất ngờ. Những hạt mưa lớn, đậm và lạnh – trút xuống như thể bù đắp cho cả mùa nắng dài trước đó. Học sinh ùa ra cổng trong vội vã. Nguyệt mở ô, Hàn Phong cũng mở một cái ô khác – lần này là màu đen.
“Đi chung không?” – cậu hỏi, tự nhiên như thể hai người vẫn luôn đi cạnh nhau mỗi ngày.
Cô ngập ngừng một giây. Rồi gật đầu.
Họ cùng bước dưới một con đường nhỏ rợp bóng cây, tiếng mưa rơi tí tách hòa vào tiếng bước chân rất khẽ. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều cảm thấy lòng nhẹ lại như vừa gỡ được nút thắt vô hình.
“Ở đây yên thật.” – Hàn Phong nói, mắt nhìn thẳng về phía xa.
“Ừ. Yên đến mức... nhiều lúc mình sợ nếu mình biến mất thì cũng chẳng ai để ý.”
“Không đâu.” – cậu đáp, giọng trầm và chắc chắn – “Tớ sẽ để ý.”
Lời nói nhẹ như cơn gió, nhưng lại khiến tim Nguyệt đập lệch một nhịp.
Cô không biết nên trả lời thế nào. Chỉ cắn môi mím chặt, tay siết chặt quai cặp hơn một chút. Trong lòng cô, có một dòng nước nhỏ đang len lỏi, mát lành và khó gọi tên.
Một cơn gió lớn thổi qua, khiến chiếc ô của Nguyệt nghiêng hẳn. Cô lúng túng giữ lại, nhưng không kịp – một bên vai áo ướt sũng. Hàn Phong nhẹ nhàng đưa ô của mình che lên đầu cô, còn mình thì bước sát vào mép nước mưa.
“Cẩn thận. Gió đầu mùa bất chợt lắm.” – cậu nói nhỏ.
Nguyệt nhìn cậu. Đôi vai áo sơ mi cậu cũng đã ướt một bên. Lồng ngực cô chợt dội lên một tiếng động khẽ, mềm như gió, dịu như mưa, sâu như mặt biển sau ngày bão tan.
Khi về đến đầu hẻm, Nguyệt khựng lại.
“Nhà mình đến đây là gần rồi. Cậu không cần đi thêm đâu.”
Cậu gật đầu. Cơn mưa đã dịu, chỉ còn lác đác vài hạt nhỏ rơi trên mái ngói.
Trước khi quay đi, Hàn Phong bất ngờ hỏi:
“Minh Nguyệt… cậu có từng muốn biến mất chưa?”
Cô bất ngờ. Đôi mắt mở to, nhìn cậu rất lâu mới đáp:
“Rồi. Có chứ. Nhưng... mỗi lần như vậy, tớ lại nhớ biển. Nhớ mùi nắng, nhớ tiếng sóng. Và tớ thấy... nếu mình rời đi, biển sẽ không còn đủ trọn vẹn.”
Cậu mỉm cười. Lần đầu tiên, Minh Nguyệt thấy nụ cười ấy thật tròn, thật yên, và thật buồn.
Tối hôm đó, cô mở sổ nhật ký, viết:
“Mưa đầu mùa rơi trên vai ai, có mang theo cả lòng em đi cùng hay không?
Tớ nghĩ… mình bắt đầu thích cậu rồi. Nhưng tớ sợ. Sợ rằng mình chỉ là một trạm dừng.
Còn cậu… cậu sinh ra là để đi xa.”