Ngày thứ Hai.
Tiết Văn đầu tuần, thầy giáo cho lớp làm một bài viết ngắn với đề bài: “Một nơi em muốn quay lại nhất.”
Cả lớp cắm cúi viết. Minh Nguyệt chống cằm, nhìn ra cửa sổ – nơi bầu trời xanh ngắt đang trôi lặng lẽ trên tán cây bằng lăng. Cô cầm bút, nhưng chẳng viết được gì. Không phải vì không có nơi để nhớ, mà là có quá nhiều thứ muốn giấu đi.
Lúc đó, Hàn Phong quay sang, khẽ hỏi nhỏ:
“Cậu định viết về biển à?”
Minh Nguyệt giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Không phải… Chỉ là… mình chưa biết nên viết như thế nào cho đúng.” – Cô cười, nhưng trong mắt lại ánh lên sự lạc lõng.
Hàn Phong không hỏi thêm gì nữa. Cậu im lặng trở lại với trang giấy của mình. Nhưng khi nộp bài, Minh Nguyệt liếc nhìn bài cậu, thấy mấy dòng đầu tiên:
“Tôi muốn quay lại năm tôi mười một tuổi – cái năm tôi lần đầu hiểu được thế nào là mất mát, và thế nào là im lặng đau lòng nhất trong lòng một đứa trẻ.”
Minh Nguyệt không hiểu rõ câu chuyện, nhưng trái tim cô như bị chạm khẽ vào. Một cái chạm nhẹ nhưng đủ để làm dậy lên những ký ức mà cô luôn giấu kín.
Buổi chiều, nhóm học tập lại tụ họp tại thư viện.
Hôm nay, chỉ còn bốn người. Ánh nắng vàng cuối ngày tràn qua ô cửa kính lớn, hắt xuống mặt bàn gỗ mùi sách cũ, tạo thành vệt sáng dịu dàng như buổi chiều trong tranh.
Minh Nguyệt ngồi đối diện Hàn Phong. Lần đầu tiên, cô không dám nhìn vào mắt cậu quá lâu. Vì chỉ cần một ánh nhìn thôi, cô sợ mình sẽ yếu lòng, sẽ để lộ những điều thầm kín chẳng ai hay.
“Cậu ổn chứ?” – Hàn Phong hỏi sau một lúc im lặng. Giọng cậu dịu đến mức như thể có thể xoa dịu cả những vết thương không tên.
“Ổn mà.” – Nguyệt cười.
Cậu không nói gì. Chỉ khẽ nghiêng người, đưa cho cô một viên kẹo bạc hà đã bóc sẵn vỏ. “Cho ngọt miệng. Trông cậu cứ như sắp biến thành mây vậy.”
Minh Nguyệt nhận lấy, lòng chợt mềm đến lạ.
Khi buổi học kết thúc, hai người cùng bước ra sân trường. Trời tối dần. Gió chiều mơn man thổi qua kẽ tóc, khiến không gian như chậm lại.
“Cậu biết không…” – Minh Nguyệt cất tiếng, ngập ngừng – “Thật ra mình không giỏi biểu lộ cảm xúc. Nhiều lúc trong lòng có đủ thứ hỗn độn, nhưng bên ngoài vẫn cười như không có gì.”
“Ừ. Tớ đoán được.”
“Thật sao?”
“Vì cậu giống tớ.” – Hàn Phong dừng lại, nhìn cô – “Tớ cũng từng trải qua một thời gian dài giấu mọi cảm xúc của mình. Vì không muốn ai thấy mình yếu đuối. Nhưng sau đó tớ nhận ra… giấu không phải là cách để vượt qua. Mà là cách để tự làm tổn thương mình sâu hơn.”
Minh Nguyệt bối rối. Gió chạm vào mắt cô, khiến chúng hơi cay. Có lẽ vì gió, hoặc… vì tim.
“Tớ từng có một người chị.” – Cậu nói, mắt nhìn lên những vì sao bắt đầu nhấp nháy trên nền trời tím nhạt – “Chị tớ luôn nói: ‘Dù cuộc đời có lạnh lẽo đến đâu, thì em vẫn phải là người giữ lửa cho lòng mình.’ Nhưng rồi… chính chị lại là người để ngọn lửa trong tim vụt tắt trước.”
Câu nói rơi xuống như một giọt nước, khiến mặt hồ trong lòng Minh Nguyệt khẽ gợn.
Cô không hỏi thêm. Chỉ đứng im bên cạnh, như thể dùng chính sự yên lặng để lắng nghe nỗi buồn chưa từng kể.
Tối hôm đó, Hàn Phong gửi cho cô một tin nhắn:
“Hôm nay cảm ơn cậu đã đứng lại. Có những lúc, chỉ cần một người ở lại, cũng đủ để người khác không còn cảm thấy mình cô đơn đến mức không tồn tại.”
Minh Nguyệt nhìn dòng chữ ấy, tim khẽ rung lên. Lâu lắm rồi, cô mới thấy lòng mình ấm như vậy.
Cô không nhắn lại ngay. Chỉ mở khung tin nhắn, rồi viết:
“Cậu có biết… trái tim cậu đã lỡ chạm vào em rồi không?”
Nhưng cô không gửi.
Cô xoá đi. Rồi thở dài.
Vì cô sợ, nếu gửi, thì gió sẽ ngừng thổi, và bầu trời kia sẽ không còn xanh nữa.