Một buổi chiều tháng mười, trời lạnh lạnh. Những thứ lá vàng nhẹ nhàng bay theo gió, chạm vào bậc thềm trường rồi nằm lại đó, như đang ngủ một giấc ngủ rất dài.
Minh Nguyệt ngồi ở thư viện, bàn tay mân mê Tấm bìa da của cuốn sổ nhỏ. Đây là nơi cô lưu giữ mọi cảm xúc xúc động mơ hồ của mình, cả những dòng nhật kí chưa từng kể với ai… và cả lá thư cô đã viết cho Hàn Phong – lá thư chưa từng gửi.
Cô không đọc lại nó, nhưng chỉ cần Girl đến trang ấy, lòng cô đã rung lên như mặt hồ được gió nhẹ. Có đôi khi, cô muốn xé nó đi. Nhưng rồi lại thôi. Vì cắt, như thể luôn luôn xé một phần trái tim của mình.
“Nguyệt này, mượn tập ghi chú buổi học hôm qua được không?” – Giọng Hàn Phong vang lên sau lưng, khen cô giật mình.
Cô luống cuống đóng cửa sổ lại, bỏ đi nữa thì làm rơi. “A… ừm, được. Đợi mình nhé.”
Cô ấy đưa ra một cuốn sách khác – ghi chép môn Hóa. Nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim mình đang chạy một cơn ác mộng. Cô lo cậu nhìn thấy cuốn sổ kia, lo đến đẳng cấp khi Hàn Phong ngồi xuống mép mình, cô lung túng đến chợt biết để tay vào đâu.
“Cậu ổn không?” – Cậu nghiêng đầu hỏi, mắt nhìn cô như muốn xuyên qua cả tâm trạng.
Minh Nguyệt cười: “Ừm, hơi thiếu ngủ chút.”
Hàn Phong không nói gì thêm. Nhưng khi cậu rút bút ra khỏi hộp, ánh mắt cậu nhẹ qua sổ da của cô, rồi dừng lại trong một giây rất ngắn. Cậu không hỏi. Nhưng cô cảm thấy, như thể cậu đã biết – rằng trong đó, có điều gì không thuộc về những trang sách bình thường.
Chiều tối Minh Nguyệt ngồi trong phòng, gió thổi qua cửa sổ mang theo mùi hoa sữa lãng mạn. Cô ôm chiếc gối nhỏ, nhớ lại ánh mắt Hàn Phong lúc chiều – ánh mắt như biết rõ điều gì đó, nhưng chọn im lặng.
Cô lại mở thư.
“Tôi thích cậu bé như thế đấy. Âm thầm. Dịu dễ dàng. Và tĩnh lặng.”
Tình cảm này, giữ dù quá lâu, liệu có hóa thành thương tổn?
Điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ Hàn Phong:
“Anh hay viết nhật ký à?”
Tim cô đập mạnh. Cô nhập câu trả lời của dòng, rồi xóa lại. Cuối cùng chỉ để quay lại:
“Ừm, mời thôi. Để nhớ lại những điều không hội kể.”
Tin nhắn hiện dấu ba chấm rất lâu… rồi dừng lại.
No tin nhắn nào được gửi đến nữa.
Nhưng chính sự tĩnh lặng im ấy, lại làm lòng cô dao động mạnh hơn ngàn lời nói.
Một tuần sau đó, cả lớp tham gia buổi học trải nghiệm ở ngoại ô. Chuyến đi kéo dài hai ngày một đêm, được tổ chức ở một khu vực sinh thái giữa rừng và đồi.
Đêm đầu tiên, mọi người đốt lửa. Hàn Phong ngồi cạnh Minh Nguyệt, giữa nhạc sôi động và ánh sáng nhảy múa, hai người vẫn tĩnh lặng như thường lệ.
“Bạn có sợ bóng tối không?” – Hàn Phong hỏi.
“Không.” – Minh Nguyệt Cười – “Vì tôi từng quen với nó rồi.”
“Bàn… cậu có sợ ai đó nhìn thấy cảm xúc thật của mình không?”
Minh Nguyệt người.
Một lúc lâu sau, cô mới đáp nhẹ: “Có. Nhưng đôi khi, lại mong ai đó đủ tinh ý để nhìn thấy, mà không cần mình phải nói ra.”
Bến Hàn Phong hát. Trong ánh sáng, mắt cậu rất sáng. Lấp đầy như thể có điều gì đó đang bị phá vỡ.
Cậu nói nhỏ, gần như là thì thầm:
“Dẫu người đã thấy rồi nhưng vẫn im lìm – thì cậu có buồn không?”
Trái tim Minh Nguyệt mạnh mẽ lên một nhịp.
Cô không trả lời. Cậu cũng không nói thêm. Giữa họ, chỉ còn tiếng gió rừng nhẹ nhàng, và tiếng vỗ tay trong lòng xin ai đó không đáp lại sự che giấu.
Tối hôm đó, khi về muộn, cô mở điện thoại. Lại là một tin nhắn ngắn từ cậu:
“Tôi không đọc trộm. Nhưng nếu một ngày nào đó, cậu muốn gửi đi bức thư đó… tôi sẽ chờ đợi.”
Minh Nguyệt Im lặng thật lâu.
Gió ngoài đồi thổi qua như nhẹ nhàng vuốt ve thu hẹp, dịu dàng như lời hứa của một người không nói thành lời – nhưng đã giải quyết trong thời gian.