Người ta thường nói rằng, cảm xúc tuổi mười bảy là thứ gì đó mong manh như sương mai. Chạm vào thì tan, nắm giữ thì trượt khỏi tay. Nhưng với Minh Nguyệt, thứ cảm xúc đó lại tồn tại thật lâu – như một vết mực in vào trang vở lòng, càng cố xóa càng hằn sâu.
Sau tin nhắn tối hôm ấy, giữa cô và Hàn Phong là khoảng lặng kỳ lạ. Không ai nhắc lại, không ai hỏi han, nhưng sự im lặng đó không còn giống như trước. Nó là sự im lặng… có chủ đích, có suy nghĩ, có những điều không nói nhưng cùng cảm nhận được.
Minh Nguyệt nhận ra điều ấy khi họ cùng ngồi ở góc thư viện quen thuộc, giữa hàng trăm quyển sách im lìm. Trước kia, cô đọc sách một mình, đôi khi còn ngại ngùng nếu Hàn Phong ngồi gần. Nhưng giờ đây, dù không nói chuyện, chỉ cần cậu có mặt, lòng cô lại dịu đi như nước.
“Nguyệt này,” – Hàn Phong gọi, vẫn là chất giọng đều đều, nhưng có gì đó khẽ khàng hơn – “Cậu có từng nghĩ đến việc… sau này mình sẽ ở đâu không?”
Cô khựng lại trong vài giây. Câu hỏi ấy không giống kiểu đùa giỡn vô định của tụi bạn cùng lớp. Nó mang theo chiều sâu, như thể cậu đang thực sự nghĩ về tương lai – và muốn cô là một phần trong đó.
“Có,” – Cô đáp khẽ – “Tớ nghĩ mình sẽ ở một nơi có nắng nhẹ, có hàng cây ven đường, có tiếng lá xào xạc. Và… có ai đó để mình dũng cảm kể hết mọi chuyện trong lòng.”
Hàn Phong nhìn cô. Mắt cậu trong veo, yên tĩnh như một mặt hồ giữa chiều thu.
“Còn cậu thì sao?” – cô hỏi lại.
“Chỗ nào có người hiểu tớ.” – Cậu cười nhẹ, rất dịu dàng – “Thế là đủ.”
Nguyệt không nói gì thêm, nhưng trái tim cô như bị ai bóp nhẹ một cái. Cô không biết mình có phải là người đó không. Nhưng ít nhất, cô mong… một phần trong lòng cậu, đã có chỗ cho cô trú tạm.
Tháng mười một trôi qua nhanh như gió lướt ngang trời. Trường bắt đầu chuẩn bị cho chuỗi hoạt động chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Cả lớp rộn ràng hơn hẳn, ai cũng tập luyện tiết mục, làm thiệp, trang trí lớp.
Minh Nguyệt được phân công vẽ một bức tranh lớn để trang trí bảng tin. Đề tài: Thầy cô và tuổi học trò.
Hàn Phong ngồi phụ giúp cô tô màu phần nền, ánh mắt cậu dán chặt vào từng nét vẽ. Nguyệt hơi bất ngờ, vì cô chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc như thế khi làm việc nhóm. Lúc cô hỏi đùa: “Sao hôm nay tập trung vậy?”, cậu chỉ nhún vai:
“Vì người ngồi bên cạnh mình đang vẽ cả tuổi thanh xuân của tớ lên tranh.”
Cô cứng người. Không phải vì câu nói ấy quá tình cảm, mà vì… nó thật quá. Thật đến mức cô không biết phải đối diện thế nào.
Cô vờ cúi xuống pha màu, giấu đi đôi tai đang nóng bừng và khuôn mặt ửng hồng đến không thể kiểm soát.
Tối hôm đó, Minh Nguyệt lại ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ, lật lại lá thư không gửi. Cô không thêm gì vào đó. Chỉ lặng lẽ đặt nó vào một phong bì mới, viết một dòng ngoài bì thư:
“Nếu có một ngày, cậu đủ sẵn sàng để đọc điều gì đó từ một người luôn dõi theo cậu, thì hãy mở nó."
Cô không định gửi. Chỉ là… cất nó vào nơi kín đáo hơn – giữa trang 67 quyển sách Mắt biếc, tập truyện mà cô biết Hàn Phong rất yêu thích.
Và rồi, một buổi sáng, cậu mượn cô quyển sách đó.
Cô đã do dự. Nhưng rồi lại đưa.
Không nói gì. Không nhắn gửi. Chỉ là... một lựa chọn lặng lẽ. Nếu cậu đọc – là duyên. Nếu không – thì lá thư ấy vẫn sẽ nằm đó, như một phần thầm lặng của trái tim cô.
Một tuần trôi qua. Hàn Phong không nhắc gì về quyển sách. Không nói về trang 67. Cũng không nói về phong bì.
Nhưng có một thứ không giấu được – là ánh mắt cậu.
Mỗi khi gặp cô trong hành lang, ánh nhìn của cậu không còn vô tư như trước. Trong đó, có điều gì đó chậm lại, sâu hơn, và nhiều lần... như đang muốn nói điều gì rồi lại thôi.
Đến chiều thứ Sáu, cậu gửi cho cô một tin nhắn:
“Người trong thư... là tớ đúng không?”
Tim cô thắt lại. Ngón tay đặt trên bàn phím như run lên.
Một phút. Rồi hai phút. Rồi ba phút. Cô không trả lời.
Cho đến khi có tin nhắn khác đến, lần này là một bức ảnh – ảnh trang 67 trong quyển sách, với phong bì đặt ngay ngắn bên cạnh. Góc phong bì đã được mở.
Và dưới bức ảnh là dòng chữ:
“Cảm ơn cậu... vì đã giữ mình trong thanh xuân dịu dàng đến thế."
Buổi chiều hôm ấy, họ đi cùng nhau trên con đường quen thuộc dẫn ra sau trường – nơi có hàng cây sưa trắng đang thay lá, từng cánh mỏng rơi xuống như tuyết, phủ nhẹ lên mái tóc cô.
“Lá thư ấy…” – Hàn Phong bắt đầu – “Tớ đã đọc ba lần. Lần đầu, chỉ là để biết. Lần hai, để hiểu. Lần ba, để chắc chắn rằng... tớ cũng không muốn lặng lẽ thêm nữa.”
Minh Nguyệt mím môi. Cô không dám ngước lên.
“Nguyệt này,” – giọng cậu khẽ khàng, như thể đang đi vào khoảng trời riêng trong lòng cô – “Nếu tớ cũng viết một lá thư không gửi, cậu có muốn đọc không?”
Cô khẽ gật đầu, gió thổi qua khiến mái tóc cô bay nhẹ, chạm vào vai cậu.
“Vậy thì, tớ sẽ viết.” – Hàn Phong nói – “Và lần này, tớ sẽ gửi.”
Họ không nắm tay nhau. Không lời hẹn hò. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim Minh Nguyệt biết rõ – lần đầu tiên trong đời, có một người bước vào thế giới của cô không cần xin phép, nhưng lại khiến cô nguyện lòng ở lại.
Thanh xuân là thế – không rực rỡ đến chói mắt, nhưng ấm áp đủ để người ta nhớ mãi về một cái nhìn lặng thinh, một lá thư không gửi, và một cơn gió thổi qua – để lại cả bầu trời.