Gửi Minh Nguyệt,
Tớ không biết nên bắt đầu thế nào, vì thật lòng, đây là lần đầu tiên tớ viết thư cho một người mà mỗi lần nghĩ đến, tim tớ lại không chịu đứng yên.
Cậu biết không, khi mở trang 67 của quyển Mắt biếc, tớ đã nghĩ chắc mình sẽ chỉ thấy vài nét gạch chân hay dòng chữ viết vội nào đó. Nhưng khi cậu đặt lá thư ấy vào đó – lặng lẽ như chính con người cậu – tớ lại cảm thấy như mình vừa được bước vào một thế giới mà cậu chưa từng cho ai khác vào.
Tớ đọc nó, lần đầu – là vì tò mò. Nhưng rồi tớ không thể dừng lại ở đó.
Tớ đọc lại, lần hai – để chắc chắn rằng từng dòng cậu viết ra đều là thật, đều là từ lòng mình. Và lần thứ ba… là khi tớ thấy cổ họng mình nghẹn lại vì biết rằng, trong suốt thời gian qua, hóa ra đã có một người âm thầm vì tớ như thế.
Cảm ơn cậu, vì đã thích tớ – một cách yên lặng, chân thành, không ràng buộc.
Tớ nhớ từng cái cúi đầu ngại ngùng của cậu khi tớ nhìn sang trong lớp học. Nhớ cả cái cách cậu buộc tóc lệch một bên, tay trái luôn siết nhẹ bút mỗi khi giảng bài khó. Nhớ ánh mắt cậu, lúc lặng lẽ nhìn trời, như thể đang nói chuyện với một thế giới riêng mà chỉ cậu mới hiểu.
Có lẽ… tớ đã chú ý đến cậu sớm hơn chính tớ tưởng.
Chỉ là… tớ không dám đến gần.
Tớ từng nghĩ, cậu là một đoá hoa yên lặng, nở rộ trong vườn thanh xuân của ai đó – và tớ chỉ là người khách qua đường không nên chạm vào. Nhưng đến khi đọc thư cậu, tớ mới biết: hóa ra trong khoảnh khắc cậu nghiêng đầu nhìn tớ, tớ đã không còn là người đứng ngoài nữa.
Minh Nguyệt ơi,
Cậu biết không? Có những buổi chiều, tớ đã lặng lẽ dõi theo cậu từ xa. Không phải để giữ khoảng cách – mà là vì tớ sợ, chỉ cần đến gần hơn một bước, tớ sẽ không đủ lý trí để che giấu nữa.
Vì tớ đã thích cậu. Thích từ lúc nào… tớ cũng không rõ nữa.
Tớ thích cái cách cậu im lặng trong đám đông nhưng lại ấm áp với từng người cậu quan tâm. Thích những điều nhỏ nhặt cậu làm – như giữ lại chiếc khăn tay cũ chỉ vì đó là kỷ niệm lớp 9, hay việc cậu luôn đứng lại dọn từng cuốn sách lệch trên giá thư viện.
Tớ thích cả việc… cậu dũng cảm hơn tớ.
Cậu viết thư. Cậu không gửi, nhưng vẫn viết. Còn tớ, tớ đã giấu mọi cảm xúc vào một góc trái tim mình, nghĩ rằng nếu giữ kỹ thì sẽ không làm ai tổn thương.
Nhưng giờ tớ hiểu rồi. Cậu đã dạy tớ một điều: cảm xúc – dù có thể không được đáp lại – vẫn xứng đáng được sống thật.
Vì thế, hôm nay, tớ viết lá thư này cho cậu. Không giấu, không giữ. Tớ muốn cậu biết:
Tớ cũng đã thích cậu – rất lâu rồi.
Tớ vẫn muốn chúng ta như bây giờ, hoặc hơn thế – nếu cậu cho phép.
Tớ muốn cùng cậu đi qua những ngày tháng cuối cấp, cùng nhìn hàng cây thay lá, cùng ôn thi đại học, cùng viết ước mơ vào phiếu nguyện vọng.
Và… nếu sau tất cả, cậu vẫn muốn giữ khoảng trời riêng ấy cho mình, tớ sẽ tôn trọng. Nhưng nếu một lần, chỉ một lần thôi, cậu cho tớ bước vào thế giới của cậu – tớ hứa, sẽ không làm cậu buồn.
Tớ không hứa sẽ mãi mãi. Nhưng tớ hứa sẽ không rời đi khi cậu cần người ở lại.
Cảm ơn cậu – vì đã là Minh Nguyệt.
Cảm ơn cậu – vì đã cho tớ biết rằng giữa thế giới ồn ào, vẫn có một người đủ dịu dàng để khiến tim tớ lặng đi một nhịp.
Chúc cậu ngủ ngon – nếu đọc thư này vào tối.
Chúc cậu bình an – nếu đọc thư này vào sáng.
Và chúc cậu luôn là cậu – cô gái đã thắp sáng một góc tuổi trẻ của tớ.
– Hàn Phong.