Mùa phượng chưa đến nhưng trong lòng Minh Nguyệt đã bắt đầu rộng rãi lên những cánh đỏ. Đó là màu sắc của chia tay, của những điều chưa đáp ứng, của những cảm xúc cứng ngày dứt âm mãi không tan.
Tháng Sáu tới gần. Những giờ học chính thức ngày một ít hơn, nhường chỗ cho những buổi ôn thi cấp tốc, những cái gật đầu mệt mỏi sau bài tập khó, những ánh mắt mịn nhoẹt của thầy cô giáo học trò chơi mỗi khi ai đó nói đến chữ sau này.
Minh Nguyệt dạo này hay ngồi trước hơn. Không phải vì cô mất động lực học, mà vì tâm trí cô luôn lạc vào những đoạn ký ức vui vẻ – nơi có nụ cười của Hàn Phong, có những ngày mưa cậu đưa ô, có những tin nhắn nhanh cô uống nước, học bài, nghỉ yên. Cậu giống như một nhịp thở trong cuộc sống cô – quen thuộc với kỹ năng nhận ra từ bao giờ cậu đã trở thành thành phần không thể thiếu trong những tháng ngày cuối cùng của thời ba.
Nhưng chính vì biết là cuối cùng, cô lại càng làm dự.
Ngày học hôm nay, lớp 12A3 được nghỉ sớm hơn mức bình thường. Cô giáo chủ nhiệm nói nhỏ: “Thầy hiệu trưởng muốn dành khoảng thời gian này để các em lưu lại một chút. Vì sau ngày hôm nay, sẽ suy nghĩ còn buổi học chính thức nào nữa.”
Cả lớp im lặng.
Không có tiếng reo hò. Không có tiếng cười vui vẻ. Chỉ có tiếng giấy tiếng soạt khi vài bạn gấp xong lá thư chia tay đầu tiên.
Minh Nguyệt xếp sách chậm hơn mọi lúc. Khi cô vừa bước xuống cầu thang, Hàn Phong đã chờ đợi ở dưới sân. Trên tay cậu là hai giọt nước lạnh, sương sương.
“Uống không?” – cậu nhẹ ra một chút, không nói lý do.
Cô cầm lấy. Cả hai không nói gì trong vài phút. Chỉ là cùng ngồi dưới gốc cây phượng phía sau dãy lớp học, nơi tư tưởng ai lui tới. Nắng cuối chiều xuyên qua lá, trải nghiệm một lớp ánh vàng ấm lên mặt đất. Lá phượng khô rơi rụng như thể mùa chia tay đang tĩnh lặng đến sớm hơn.
“Bạn có sợ không?” – Hàn Phong hỏi.
“Sao thế?”
“Sợ… sau này mời mình sẽ không còn như bây giờ nữa.”
Cô không trả lời ngay. Chỉ cúi đầu, ngón tay mân mê Sản lon nước lạnh.
“Sợ chứ.” – cuối cùng cô cũng nói, nhẹ nhàng như thể sợ làm gãy không khí giữa hai người. “Tôi sợ mọi thứ chỉ là một phần ký ức. Sợ rằng mai này, khi nhớ lại… sẽ không còn nhớ rõ giọng nói cậu, hay ánh mắt cậu nhìn tôi nữa.”
Cậu cười – một nụ cười buồn.
“Bàn thì, mình đừng để nhau trôi vào ký ức.”
Cô mở đầu.
“Tôi có thể thích cậu không, Minh Nguyệt?”
Cô khựng lại. Một thoáng im lặng trở về thành cả thế giới chao đảo. Câu hỏi… bình đẳng, không vòng vo. Nhưng cũng không mang theo lời tỏ tình, không có câu "tớ yêu cậu", chỉ là một câu hỏi liên tục xin phép, như thể Hàn Phong sợ rằng nếu cậu bước một bước nữa, Minh Nguyệt sẽ lùi lại.
Cô sống một hơi thật sâu. Nhìn vào mắt cậu.
“Cậu… đã thích bao lâu rồi?”
“Chắc là… từ cái lần đầu tiên cậu nợ sách rồi quên trả. Tớ nhớ từng nét chữ cậu ghi trên bước, từng dấu mực lem. Và rồi không hiểu sao, từ lúc nào, ánh mắt tớ cứ theo dõi theo cậu.”
Minh Nguyệt thấy mình như vỡ ra thành mảnh mảnh. Những lời cô chưa từng bong hy vọng lại trở thành thật. Nhưng chính cũng là lúc giải quyết, nỗi lo sợ lớn nhất ở cô gái trẻ dậy.
“Nhưng… sau kỳ thi, sét mình sẽ khác. Có thể không cùng thành phố, không còn gần nhau nữa…”
“Bàn nên hỏi bạn bây giờ.” – Hàn Phong cắt lời, nhẹ nhàng mà rõ ràng. “Tôi không mong đợi sau này nữa. Tôi muốn bạn bây giờ, ngay lúc này, khi chúng ta vẫn còn chung một cuộc bầu trời.”
Cô cười đi.
Giây phút chốc, cô hiểu ra rằng không phải lúc nào chờ đợi cũng là lựa chọn an toàn. Có những tình cảm, dù không nói ra, sẽ mãi chỉ là gió thôi.
“Cậu… có thể thích.”
Một câu nói nhẹ nhàng như gió chiều, nhưng lại đủ để chạm đến phần sâu nhất trong trái tim cậu.
Hàn Phong không cười. Cậu chỉ nhìn cô thật lâu, như muốn ghi lại khoảnh khắc khắc họa này vào từng nếp ký ức.
“Bàn từ hôm nay, tôi sẽ thích cậu. Như một điều chắc chắn giữa thế giới đang thay đổi.”
Chiều hôm ấy, hai nụ lon nước rỗng bên hoa phượng. Gió nhẹ thổi cánh cánh hoa đầu mùa. Cả hai bước so sánh tương tự từ sân trường. Không có tay cầm. Không cần lời hứa. Chỉ là – đi bên nhau, với một trái tim không còn làm dự án.
Minh Nguyệt dạo này hay ngồi trước hơn. Không phải vì cô mất động lực học, mà vì tâm trí cô luôn lạc vào những đoạn ký ức vui vẻ – nơi có nụ cười của Hàn Phong, có những ngày mưa cậu đưa ô, có những tin nhắn nhanh cô uống nước, học bài, nghỉ yên. Cậu giống như một nhịp thở trong cuộc sống cô – quen thuộc với kỹ năng nhận ra từ bao giờ cậu đã trở thành thành phần không thể thiếu trong những tháng ngày cuối cùng.
Càng gần ngày này, khoảng cách giữa các bạn trong lớp càng trở lại. Những cái trả đầu lên vai nhau trong giờ nghỉ, những tiếng cười ngây ngô sau mỗi lần bị thầy cô la vì nói chuyện, hay ánh mắt nhìn nhau như chất hỏi: “Sau này, còn gặp lại nhau không?”
Minh Nguyệt nhận ra một điều, rằng: thời gian không chờ đợi bất kỳ ai, và trái tim người ta cũng không thể bảo đảm.
Cô bắt đầu viết nhiều hơn vào cuốn sổ nhỏ – nơi lưu giữ những lời chưa bao giờ gửi. Những đoạn thơ, những câu văn ngắn, và cả những lời bày tỏ tình cảm mà cô không đủ can đảm nói thành tiếng. Mỗi trang giấy như một lát cắt của lòng mình. Có trang khô như nắng, có trang khử nước mắt.
"Nếu sau này không còn là bạn học, bạn có còn chờ đợi ở cổng trường mỗi sáng không?
Nếu sau này không còn là bạn cùng lớp, cậu còn sót giọng tôi khi đọc bài thi?
Nếu sau này tôi thích cậu nhiều hơn một chút nữa… cậu có quay lại không?”
Cô biết rõ, mình không còn nhiều thời gian để làm dự án. Nhưng tình cảm – thứ mong manh nhất trên đời, lại là thứ tạo người ta dễ dàng tuần hoàn nhất.
Một chiều sau, trời đổ mưa nhẹ. Tháng Sáu không xôn xao như đầu mùa mưa, chỉ như những niềm vui nhẹ nhàng vào vai áo. Minh Nguyệt đứng dưới hiên trước cổng cánh đồng, chiếc ô xám cũ trên tay.
Cô thấy Hàn Phong đang chạy về phía cuối con hẻm. Ướt. Cậu lúc nào cũng như vậy – bất chấp nguy hiểm với chính mình nhưng luôn quan tâm người khác. Cậu đến gần, hơi thở gấp gáp, áo đồng phục lấm tấm mưa.
“Bạn… về chưa?” – Cậu hỏi, như thể làm rõ đoạn đường đó chỉ mong được hỏi đúng câu đó.
Minh Nguyệt không trả lời. Cô chỉ thơm ô tô lên, che lên đầu cậu.
Lúc đó cô đã định nói. Định sẽ quay sang nhìn vào mắt cậu, định sẽ mở lời rằng: “Tôi thích cậu.”
Nhưng chỉ vừa định thôi – thì trời lại đổ mưa hơn, và cậu bé cắt ngang:
“Minh Nguyệt…tớ có chuyện muốn nói…”
Cô quay lại, tim đập nhanh. Cô chờ giây phút này bao lâu rồi?
“…Sau kỳ này, tôi có thể gặp cậu… ở một nơi không phải trường học được không?”
Cô thoáng mát người, nhưng rồi nhẹ nhàng đầu.
Lần đầu tiên, ánh mắt Hàn Phong dịu dàng đến thế. Như thể trời mưa cũng chỉ để tạo ra tương cho họ gần nhau thêm một chút. Như có thể, mọi điều chưa nói, đều được hiểu chỉ bằng một cái nhìn.
Tối nay Minh Nguyệt không ngủ được.
Cô nằm nhìn trần nhà, lòng ngổn ngang: Không biết Hàn Phong sẽ nói gì. Cô tự hỏi: "Có phải cậu cũng thích mình không?" Nhưng rồi lại tự động lắc đầu: "Không, đừng kỳ vọng nhiều quá."
Đó là đêm đầu tiên, cô thấy mình chạy run vì cảm xúc của chính mình. Không phải vì điểm số, không vì áp lực thi cử, mà vì một điều gì đó lớn lao hơn – sự chờ đợi.
Những ngày tiếp theo, họ ít gặp nhau hơn. Ai cũng bận rộn. Thời gian trở nên quý giá, và từng khoảnh khắc khắc nghiệt ở hành lang, trên sân trường, hay trong lớp học đều trở nên đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
Cho đến một ngày, trong giờ ra chơi, Minh Nguyệt phát hiện một tờ giấy gấp gọn nằm trong ngăn bàn mình. Nét chữ quen thuộc.
"Tôi có một điều muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào.
Nếu cậu được đọc dòng này… hãy gặp tớ sau bất kỳ lúc nào, ở sân thượng cũ, nơi chúng ta từng trốn học có thể dục để ngắm mây.”
Trái tim Minh Nguyệt chạy lên.
Là Hàn Phong.
Là lời hẹn.
Là một cơ hội – cuối cùng.