Chương 15: Mỗi người đều đang viết lời từ biệt theo cách của riêng mình

Những ngày cuối cùng của năm học trôi qua không giống như những ngày đầu. Chúng tôi không ồn ào, không rực rỡ tiếng cười, mà yên tĩnh như một đoạn phim quay chậm – mỗi người đều tự viết những dòng cuối cùng cho tuổi học trò của mình, theo cách riêng, Yên lặng và nhẹ nhàng nhất.

Trong lớp học, tiếng giở sách dày đặc hơn tiếng nói chuyện. Các tờ giấy phác thảo kín. Bảng đen luôn là một bài toán đong hay một câu hỏi trắc nghiệm nào đó. Và ánh mắt của những người cùng lớp – không còn là hồn nhiên vô lo, mà là sự ngập tràn giữa chênh vênh và tiếc nuối.

Minh Nguyệt thu mình lại giữa những buổi học ôn tập. Cô ít nói hơn. Không phải vì cô không muốn nói, mà vì có quá nhiều điều không thể nói ra.

Đặc biệt là với Hàn Phong.

Từ hôm nay được nhận tờ giấy ấy, xin cô như có lửa. Áp dụng vừa phải, vừa sợ hãi. Cô muốn gặp cậu ngay, hỏi rõ ràng. Nhưng lại không có bối rối. Cô sợ… nếu hỏi quá sớm, mọi thứ sẽ tan ra như bong bóng. Cô ấy cần bất kỳ điều này kết thúc. Cần một đoạn kết gọn gàng cho những tháng năm học trò – để bắt đầu cho điều mới mẻ hơn.

Giờ ra chơi, Hàn Phong ngồi cạnh Minh Nguyệt trong lớp, hai người cùng xem lại bài kiểm tra cũ. Cậu cầm bút đỏ, khoanh tròn vài chỗ, nói nhỏ:

“This nè, phần này dễ sai lắm. Mai thi thử có thể ra câu này đấy.”

Cô gật đầu. Từ “mai thi thử” tạo tim cô hơi thở lại.

Thi thử hôm nay, thi thật ngày mai, rồi buổi tổng kết, chia tay, rồi mỗi người một hướng dẫn.

Có những điều không cần ai nói, vẫn chưa hiểu được: khi con người ta sắp xếp xa nhau, họ mới bắt đầu trân trọng từng khoảnh khắc được khắc bên nhau.

Tối hôm đó, Minh Nguyệt ngồi bên cửa sổ. Trời đã vào hạ, gió không còn lạnh, nhưng xin cô lại mơ hồ một cảm giác giác có lại, như thời gian đang đan qua thay tay. Cô mở nhật ký cuốn sách, viết:

“Chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Tôi vẫn chưa nói thích cậu.

Cậu cũng chưa nói cậu thích.

Nhưng dù sau kỳ thi, cậu vẫn đứng ở sân thượng ấy…

Thì có lẽ, to sẽ không im lặng nữa.”

Bên ngoài, có sự sắp xếp của Tôm chạy. Những hàng phượng chưa nở rộng, nhưng cô biết – mùa hoa sắp tới rồi.

Và mùa chia tay cũng vậy.

Trong lớp, ai cũng trở nên dịu dàng hơn với nhau. Những người từng nói nhau phục vụ bút mực, ghét nhau vì ngồi ngồi, cũng bắt đầu cười nhẹ nhõm khi vô tình chạm ánh mắt. Có lẽ ai cũng hiểu – khi mọi thứ kết thúc, chỉ còn lại ký ức ở lại.

Có người viết lưu bút từ sớm. Có người tặng nhau cuốn sách nhỏ. Có người vẽ tranh, có người sinh nở viết tên người mình thích vào góc bàn cuối cùng.

Minh Nguyệt vẫn giữ yên yên chiếc ô xám cũ trong cặp – Chiếc ô ngày mưa hôm ấy. Cô không giặt, không gấp lại ngắn gọn như mọi lần. Cô chỉ muốn giữ nguyên mùi mưa, mùi cậu – và mùi của một khoảnh khắc thanh xuân không thể lặp lại lần nữa.

Gần ngày này thật, Minh Nguyệt và Hàn Phong không nói chuyện nhiều như trước, nhưng mỗi lần nhìn nhau – đều hiểu.

Không ai nhắc đến lời hẹn sau bất kỳ thời điểm nào.

Không ai hỏi “sân thượng” hôm nay là thật hay chỉ là một cách nói bóng gió.

Họ chỉ học, chỉ Ôn, chỉ âm thầm đồng hành.

Như hai cơn gió, đi cạnh nhau, không chạm, nhưng luôn thấy nhau.

Rồi kỳ thi cũng đến.

Ba ngày này. Sáu môn học. Cô bước vào căn phòng này cùng một ngân hàng trống dài. Trên bàn làm việc, bài kiểm tra. Trong tay, bút viết. Trên vai, là thanh xuân.

Cô không nghĩ được gì ngoài hai chữ “phải hết mình”. Không phải vì điểm số, mà vì lời hẹn kia – ở sân thượng. Cô muốn mình đủ tốt, đủ vững vàng, để khi gặp lại cậu sau kỳ thi, cô có thể nói:

“Tôi thích cậu. Và tôi không hận.”