Năm 2057, khi công nghệ trên Lam Tinh đang tiến nhanh đến đỉnh cao văn minh, đột nhiên hai mảnh thiên thạch bí ẩn đột ngột rơi song song xuống bề mặt hành tinh.
Một mảnh biến mất một cách bí ẩn.
Mảnh còn lại khi người ta tiếp cận là một thi thể người ngoài hành tinh, mất đi một cánh tay, toàn thân mang theo những dấu vết tổn thương kỳ lạ.
Thi thể nhanh chóng được nước S đưa về khu nghiên cứu tối mật.
Kết quả giám định ban đầu khiến cả giới khoa học chấn động:
Tế bào của sinh vật này mang năng lượng vượt xa bất kỳ sinh vật nào trên Lam Tinh.
Từ đó hàng loạt thí nghiệm bắt đầu.
+:Một ngày nọ, sinh vật ấy bất ngờ tỉnh lại.
Nhìn thấy những điều đã xảy ra với cơ thể mình, hắn gầm lên giận dữ, sóng âm từ tiếng gầm đó phá hủy toàn bộ dãy nghiên cứu, tạo nên một địa chấn chấn động cả thành phố.
Sau đó, hắn biến mất.
Sau này người ta gọi hắn là: Thể Sát 2057.
Nhưng chỉ ba ngày sau, nước S hoàn toàn bị diệt vong.
Một cơn đại thú triều bất ngờ nổi dậy: động vật, thực vật tại nước S biến dị dữ dội, trở thành những sinh vật săn mồi khát máu.
Chỉ trong vòng một ngày, cả quốc gia bị xóa sổ.
Tàn tích còn lại chỉ là một vùng chết, nơi không ai dám đặt chân.
Nghi ngờ đây là dấu hiệu thảm họa toàn cầu, các quốc gia khác đồng loạt phóng tên lửa hạt nhân về phía nước S.
Kết quả: Tất cả bom hạt nhân đều… biến mất.
Thế giới một lần nữa rơi vào khủng khoảng.
Từ đó, các sinh vật trên Lam Tinh cũng bắt đầu biến dị, chậm hơn, nhưng rõ ràng.
Và con người cũng bắt đầu… thức tỉnh.
#: Trong thời kỳ hỗn loạn, một đội ngũ bí ẩn xuất hiện.
Sở hữu sức mạnh vượt trội, họ đẩy lùi dị thú, tái thiết nền văn minh, dựng nên các tòa thành kiên cố—vùng an toàn cuối cùng của nhân loại.
Đội ngũ đó do một cô gái mang dáng vẻ của một nhà tiên tri dẫn đầu.
Không ai biết vì sao, nhưng họ đột ngột biến mất, chỉ để lại một lời tiên tri:
“ Một nghìn năm sau, dị thú sẽ lại trỗi dậy. Và những người ứng mệnh mới… cũng sẽ xuất hiện “
Từ đó người ta gọi họ là: Những người ứng mệnh đầu tiên. Hay còn được gọi là: 12 Vị Khởi Nguyên
— Năm 3057 —
Sở chỉ huy phía tây thành Bạch Dương có 2 người bước vào cổng người gác đứng nghiêm: “ chào thiếu tướng “
Người đi đầu một bóng người dáng cao ráo, thẳng tắp như kiếm, áo khoác quân phục vắt hờ trên vai, mái tóc đen ánh xám bạc rối nhẹ theo gió. Khuôn mặt sắc lạnh với đôi mắt tro xám, ánh nhìn hờ hững nhìn người lính rồi hỏi:
- phòng tổng chỉ huy ở đâu vậy?
Người lính chỉ vè toà nhà ở giữa rồi đáp:
- tầng một toà B ạ!
Người đó nghe xong thì bước vào không nói thêm gì bên cạnh là một chàng trai khác, dáng người cân đối, phong thái trầm ổn. Mái tóc trắng ngà, vài lọn tóc rũ xuống trán, làm dịu bớt ánh nhìn nghiêm nghị nơi đôi mắt xanh đậm như trời đông “https://i.postimg.cc/yd2j8BXK/4-F599883-19-CD-487-E-9-F14-163130-F021-B5.png”. Nhìn người lính nói: “cảm ơn nha” rồi đi theo người kia
Cửa phòng mở ra. 2 người bước vào thì thấy đã có một cô gái đứng nghiêm trong phòng – dáng người thon thả, khoác quân phục chỉnh tề màu xám lục, mái tóc nâu xoã dài khôn mặt nhỏ nhắn và một đôi mắt dịu nhẹ tuyệt đẹp “https://i.postimg.cc/KjLNKVJM/55910-F1-C-00-B4-402-C-B2-D9-D27-E5193959-D.png” trên tay còn cầm mấy tập hồ sơ. Cô gái thấy vậy một tay vẫn cầm hồ sơ một tay giơ lên chào:
- Chào thiếu tướng tôi là trung tá cố yên nhi, người phụ trách bàn giao công việc!
Người thiếu tướng liền tỏ ra vẻ lười biếng bước vào ngồi xuống chỗ bàn làm việc “https://i.postimg.cc/QBcTtLhN/D4-AFE351-DD4-D-49-A9-B1-B9-74-F292-FA3567.png[/img][/url” rồi đáp:
- Biết rồi tôi là Ngạo Thiên
Yên Nhi đưa tập tài liệu lên bàn. Trong đó có lịch tuần tra, danh sách vật tư, và một số văn kiện chờ duyệt rồi nói:
- “Đây là tình hình quân số, lịch tuần
tra, và danh sách kho vật tư. Bên dưới có dấu ấn phê duyệt. Mỗi sáng đều có báo cáo gửi lên, nếu cần thay đổi, ngài có thể yêu cầu trực tiếp.”
Ngạo Thiên liếc sơ qua rồi nói:
- “Cứ giữ nguyên như cũ, mấy chuyện này tôi cũng lười quản.”
Yên Nhi (vẫn đều giọng, mắt nhìn thẳng):
- “Anh là thiếu tướng, mỗi quyết định của anh ảnh hưởng đến hàng trăm, hàng nghìn người. Nếu anh không tiếp nhận kiểm soát, tôi buộc phải báo cáo cấp trên.”
Ngạo Thiên tỏ ý lười cãi nhau đáp:
- “được rồi cô cứ đi làm việc của cô đi lát nữa tôi xem qua là được chứ gì!”
Yêu Nhi vẫn tỏ ra bình thường đáp lại:
- “việc của tôi ngày hôm nay là bàn giao công việc với anh.”
Ngạo Thiên nghe vậy bật cười:
- “cô đùa với tôi đấy à tôi là cấp trên của cô tôi bảo cô bình thường làm việc gì thì đi làm đi đừng lấy cớ ở đây trốn việc!”
Yên nhi trong lòng đã nổi bão nhưng ngoài mặt vẫn bình thường cười nhẹ đáp:
- “được, vậy tôi đi làm việc ngay đây.”
Sau đó Yên Nhi chỉ cúi đầu nhẹ rồi bước ra, đóng cửa sau lưng lại.
Người đi cùng hàn thiên cũng gồi xuống ghế rồi lên tiếng:
- “Ê nói này cậu có nhất thiết phải lạnh lùng vậy không, có cần bắt nạt cô ấy như vậy không, dù sao thì cô ấy cũng là con gái cậu không nhẹ nhàng chút được à.”
Ngạo Thiên nhìn qua rồi phản bác:
- “Này tôi nói thật Hàn Lâm cậu rảnh quá không có việc gì làm à, bên Hàn Phong Đoàn của cậu không có việc phải làm hả. Cứ phải theo tôi đến đây rồi nói này nói kia vậy hả.”
Hàm lâm không hề cảm thấy khó chịu trước lời nói của Ngạo Thiên mà còn đứng dậy đến gần bàn Ngạo Thiên rồi cúi người xuống chống khuỷu tay lên bàn rồi nói nhỏ:
- “Mà công nhận cô em vừa nãy xinh mà đúng không tôi thấy cũng 8-9 điểm, cậu thấy sao.”
Ngạo Thiên tỏ ra không quan tâm:
- “Vô vị, rảnh quá thì về mà chơi với đoàn đội của cậu mà chơi di.”
Hàm Lâm thấy vậy cũng không đùa nữa quay lưng đi ra cửa vừa đi vừa đưa tay lên vẫy:
- “thôi đi kiếm gì ăn dây ở đây một hồi không chán chết thì cũng đói chết sáng giờ chưa ăn gì”
Sau khi Hàn Phong rời đi thì Ngạo Thiên ngồi tựa lưng ra ghế ngửa cổ lên nhìn trần nhà nghĩ vu vơ gì đấy rồi lẩm bẩm:
- “ừ thì cũng khá xinh”
chuyển đến chỗ Yên Nhi
Cô bước dọc hành lang doanh trại. Những bước chân đều đặn vang lên trên nền đá, nhưng tâm trí cô thì đang lặng sóng – đầy những suy nghĩ không nói thành lời
‘thiếu tướng mới là.. kiểu người gì vậy trời? Vừa kiêu ngạo, lười nhác, vô trách nghiệm, còn khó ở nữa’
Chợt cô nghe thấy 2 người lính nói chuyện liền dừng lại rồi tựa nhẹ vào bức tường, lặng lẽ lắng nghe:
Người lính 1: cậu nói Ngạo thiên á
Người lính 2: ừ thiếu tướng mới chuyển vào ý
Người lính 1: hắn ta á vốn cũng được coi là giỏi trong thế hệ trẻ á nhưng mà kiêu ngạo lắm, tốt nhất thấy hắn thì chào một tiếng
rồi tránh xa ra không lỡ đắc tội hắn thì sống không yên đâu.
Người lính 2: không đến mức vậy chứ?
Người lính 1: hắn là cháu của Ngạo Trường Không á, ỷ nhà có tiền có quyền lên mua chức vào đây chơi á, lên tránh đi thì hơn
Yên Nhi đứng sau bức tường nghĩ:
‘thì ra là thiếu gia nhà họ Ngạo, hớ gia tộc lớn thì sao chứ nhân phẩm chẳng ra sao thì cũng vứt’
Đột nhiên có tiếng nói khẽ vọng từ bên cạnh:
- “nghe trộm người ta nói xấu tôi vui lắm hả.”
Yên nhi giật mình làm rơi tập giấy đang cầm trên tay xuống đồng thời thét:
- “A—”
2 người lính gác cũng giật mình khi nghe thấy tiếng hét rồi không nói chuyện nữa.
Yêu Nhi quay lại thì thấy Ngạo thiên đang đứng ngay sau Yên Nhi liền cất tiếng:
- “Chào thiếu tướng tôi tôi không phải là thích nghe người khác bán tán đâu.”
Ngạo Thiên mỉm cười nửa miệng, dơ tay hờ hững chỉ về phía hai người lính đã đứng nghiêm trở lại:
- “Không phải cô nghe rất chăm chú sao.”
Ánh mắt anh thoáng lướt qua cô rồi lùi một bước, nói như thể chẳng buồn truy cứu, nhưng cũng không buông tha:
- “Lần sau muốn nghe thì trốn kỹ một chút”
Nói xong anh qua lưng đi hay tay vẫn chắp sau lưng lẩm bẩm chỉ đủ mình nghe được
- “Còn hơi ngốc nữa!”
Yên Nhi:
-
“Tên này—!”
Cô bực bội cắn môi, không nói lên lời.
— Vài ngày sau—
Ngạo thiên đang ngồi trên thùng xe hàng ngồi cạnh là Hàn Lâm xung quanh còn có 4 chiến xe quân đội nhỏ đi 2 bên
Ngạo thiên thở dài than:
- Chả hiểu sao tự dưng bị bắt đi vận chuyển đống sắt vụn này đến mấy trạm gác
ngoài thành.
Vừa nói anh vừa gõ gõ xuống thùng xe biểu
thị đồ bên trong.
Hàn Lâm giật giật môi chỉ xuống thùng
xe
- cậu gọi mấy trăm cây súng, mấy chục thùng đạn mày là sắt vụn á
Ngạo Thiên nhún vai:
- Thì cho dù vậy, cũng không đến mức phải ra hẳn văn bản chỉ đích danh tôi dẫn đội, đã vậy còn giới hạn tối đa mười lăm người nữa chứ!
Trong cabin, Yên Nhi đang cầm lái, liếc nhẹ qua gương chiếu hậu lên đỉnh xe. Cô thầm nghĩ:
“ xe có chỗ thì không ngồi lại trèo lên thùng
xe ngồi”
Đúng lúc đó, Ngạo Thiên đột nhiên nín lặng. Cơ thể cậu cứng lại một nhịp, mắt nheo lại, nhìn chằm chằm về con đường đất phía trước. Cậu khẽ nghiêng đầu như đang lắng nghe thứ gì đó… rồi hét lớn:
- Tất cả dừng lại! Có dị thú tiếp cận!
Ngay lập tức, tiếng rít phanh vang lên từ cả đoàn. Bốn xe hộ tống đồng loạt giảm tốc. Một vài binh sĩ mở cửa nhảy xuống, rút vũ khí. Ngạo Thiên và Hàn Lâm cũng đã đứng dậy, sẵn sàng chiến đấu.
Rắc….Rắc…!!
Một cái đầu rắn khổng lồ phá vỡ bề mặt, phóng lên từ lòng đất như một quả pháo bùn. Lớp vảy đất đỏ sẫm của nó phản chiếu ánh sáng mờ, phần đầu hình khoan xoay vài vòng, phát ra tiếng rít gào. Mặt đất xung quanh rung chuyển, bụi bay mù mịt.
Hàn Lâm nghiến răng:
- Khỉ thật… là Địa Tâm Xà cấp C!
Ngạo Thiên phất tay ra lệnh:
- Tất cả tránh xa xe tản đội theo hình cánh quạt sử dụng đạn phá giáp tấn công vào đầu nó.
Hàn Lâm rượt người xuống thùng xe, rút ra kim thương gấp ba đoạn, ngọn thương sáng bạc lóe lên trong nắng chiều.
Ngạo thiên nói tiếp:
- Yên nhi rẽ trái đến trạm gác 21 xin cứu viện
Vừa dứt lời, cậu giơ tay bắn pháo tín hiệu, luồng khói đỏ phụt lên không trung. Hai tay rút ra song kiếm bạc, lao thẳng vào không trung như một mũi tên bạc.
“Nhưng… “— Yên Nhi lẩm
bẩm trong vô thức, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Xong cô vẫn khởi động xe rẽ trái lao đi vì cô hiểu lúc này không phải lúc để do dự
Ầm!
Con Địa Tâm Xà gầm lên, bật khỏi mặt đất,
xoay đầu nhắm thẳng về phía xe hàng. Cặp mắt hung tợn của nó phản chiếu tia sáng sát ý lạnh lẽo.
Ngay lúc đó, Hàn Lâm từ một bên phóng ngọn thương đi. Mũi thương bạc xé gió, đâm mạnh vào phần mang bên trái con rắn.
- Xoẹt…Ầm…!
Hướng tấn công của con dị thú lệch sang, cú bật mất cân bằng khiến nó đâm sầm đầu xuống đất, tạo nên một vụ nổ. Cả khu vực rung lên, bụi tung mù mịt.
Nhân cơ hội Ngạo Thiên chém 2 đường thẳng dọc từ thân xuống đầu nó nhưng chỉ để lại 2 vết xước dài. Những viên đạn phá giáp cũng chỉ lại 1 viết lõm nhỏ.
Ngạo Thiên ngạc nhiên lúc này Địa tâm Xà ngẩng đầu lên rồi quật đuôi ngang Ngạo thiên bật người lên tránh được nhưng đội ngũ phía sau có 6 người không kịp tránh và một chiếc xe cũng bị quật bay và phát nổ.
Ngạo Thiên lao thẳng về phía đầu Địa Tâm Xà thấy vậy nó há miệng ra định đớp chọn ngạo thiên nhưng bất ngờ ngạo thiên sử sử dụng “ Vô ảnh song phi rực” lách người sang bên để lộ ra là một cây thương được bao bọc một luồn khí xanh lạnh lẽo phóng ầm ầm tới
Ngạo thiên đạp nhẹ vào mình con rắn rồi phóng thẳng lên trời như là có đôi cánh bay vút lên ngay khi Ngạo Thiên bay lên cũng là lúc cây thương đâm rầm vào đầu nó
- Ầm…Ầm….!
Tiếng nổ, tiếng gào rít vang vọng, khói bụi bốc lên cuồn cuộn.
Khi khói tan, nửa đầu Địa Tâm
Xà đã bị xé toạc, thân thể khổng lồ run lên một hồi rồi đổ sầm xuống đất như một tòa núi.
Ngạo thiên đáp xuống đất rồi quay lại xem mọi người thì Hàn Lâm hét lên
- Cẩn thận phía sau
Cậu giật mình quay lại, chỉ kịp thấy cái đuôi rắn vung ngang với tốc độ như búa tạ. Không kịp tránh—
Rầm!
Mặt đất vỡ toang. Ngạo Thiên bị quật bay, rơi xuống một hang động ngầm, người đập mạnh vào vách đá, máu tuôn ra từ miệng, rồi bất tỉnh.
[Trong tâm thức…]
Cậu mở mắt. Trước mắt là một màn đêm đen tuyệt đối, nhưng ở xa xa… có một đốm sáng lặng lẽ cháy.
Không hiểu vì sao, cậu chỉ vừa bước vài bước… mà ánh sáng đã ở ngay trước mặt.
Một quả cầu phát sáng nằm lơ lửng trên trụ đá mòn vỡ, xung quanh là 12 cột trụ nứt nẻ cổ xưa, không còn dấu hiệu nhận dạng
Ngạo Thiên vô thức đưa tay ra chạm vào quả cầu.
Một ánh sáng trắng chói tỏa ra, khiến cậu nheo mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một màn hình xanh tím mờ ảo, đang
hiển thị dòng chữ: “Hệ thống Vô Danh đã
ghép thành công.”
Ngay lúc ấy, một giọng nữ trong trẻo vang
lên bên tai:
- Xin chào kí chủ.
Tôi là quản lí viên hệ thống Vô Danh:
Xét thấy sinh mệnh của kí chủ đang suy giảm nghiêm trọng.
Yêu cầu Kích hoạt quà tân thủ:
·Thẻ khôi phục sinh mệnh 50%.
·Thẻ nâng cấp Song Kiếm Bạc B thành Song Kiếm Vô Danh A.
- Kí chủ có muốn mở ngay không?”
Ngay dưới màn hình, một hộp quà phát sáng hiện ra cùng nút lệnh: “ mở ”
Ngạo Thiên còn chưa hết ngỡ ngàng… nhưng ngón tay đã vô thức đưa về phía nút “Mở”.
Cậu bật dậy trong cơn đau rát, máu vẫn còn nhỏ giọt, nhưng tâm trí đã bừng tỉnh. Không kịp suy nghĩ nhiều, Ngạo Thiên phóng vút lên không trung – một vệt sáng bạc rực lửa xuyên thẳng bầu trời hoàng hôn.
Ở phía xa, Hàn Lâm lúc này đang che chắn cho 6 binh sĩ còn lại, cơ thể đã rách toạc, hơi thở đứt quãng. Địa Tâm Xà trườn tới, hàm răng lởm chởm đầy bùn đất và máu đen nhầy nhụa há to, định nuốt trọn anh ta…
Nhưng đúng lúc đó —
“ẦM…!
Trảm Thiên Quyết – cắt thẳng hai đường chéo từ trên cao xuống. Mũi kiếm vẽ
thành hình chữ “X”, cắt xuyên đầu Địa Tâm Xà.
Đầu con quái thú vỡ toác, thân thể khổng lồ chao đảo…rồi đổ rầm xuống đất trong tiếng chấn động vang dội.
Khói bụi tản đi… Ngạo Thiên đứng trên xác con dị thú, toàn thân bê bết máu, mái tóc rối tung theo gió, ánh mắt sắc bén. Thân hình tuy nhỏ bé, nhưng lúc này lại sừng sững như một chiến thần.
Từ phía xa, ba chiếc xe quân sự lao tới. Yên Nhi ngồi trên xe đi đầu, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền dục:
- Họ kia rồi mau lên đi!
Người lái xe:
- Tôi biết là cô lo lắng nhưng chúng tôi đang đi nhanh hết sức rồi
Lúc này thân hình Ngạo Thiên chao đảo rồi ngã rầm xuống Yên Nhi hoảng hốt đứng bật dậy hét lên:
- Ngạo Thiên!!!
Ở một hướng khác…
Giữa hoang mạc trơ trọi, dưới một gốc cây cô đơn, có hai bóng người đang quan sát từ xa.
Một ông lão tóc bạc mặc áo vải đơn sơ nhưng khí chất bất phàm, nhìn cảnh tượng phía xa rồi khẽ nói:
- Thằng bé coi như nhặt được mạng về rồi.
Quay sang người đứng cạnh – một trung niên thân hình cân đối đeo thanh khoái kiếm sau lưng – ông lão lại nói:
- “ điều tra xem con rắn đấy chui từ đâu ra”
Cực kiếm khẽ gật đầu.
Sau đó ông lão quay người đi về hướng ngược lại Cực kiếm cũng đi theo.
Chỉ vài giây sau, gốc cây trơ trọi giữa hoang mạc… hóa thành bụi phấn, như chưa từng tồn tại!