Ánh sáng nhợt nhạt của hoàng hôn len qua cửa sổ, phản chiếu trên những bức tường trắng lạnh lẽo của phòng y tế. Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, toàn thân ê ẩm như vừa bị xe cán qua. Cậu chậm rãi mở mắt.
Một giọng trầm thấp vang lên ngay lúc ấy:
- Tỉnh rồi đấy à?
Hàn Lâm đang ngồi bên mép giường, tay cầm một con dao gọt táo. Anh cắt một miếng táo mỏng rồi đưa ra trước mặt Ngạo Thiên.
- Này!
Ngạo Thiên ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường, nhận lấy miếng táo hỏi:
- Tôi hôn mê bao lâu rồi?
Hàn Lâm đưa 2 ngón tay lên:
- Hai ngày
Ngạo Thiên cau mày:
- Thế còn những người khác?
Hàn Lâm thở dài, giọng đều đều nhưng ánh mắt hơi trầm xuống:
- Sáu người chết, hai người tàn phế, bốn người trọng thương. Yên Nhi thì không sao cả. Cũng may cô ấy dẫn người đến kịp, không thì có thêm vài người mất mạng
Ngạo Thiên siết nhẹ tấm chăn:
- Biết rồi. Chuyện này… tôi sẽ sắp xếp sau. Còn cậu thì sao, bị thương nặng không?
Hàn Lâm giơ cánh tay quấn băng lên, rồi duỗi chân trái đang bó bột:
- Không chết được. Tầm mười ngày, nửa tháng là lại đánh nhau được rồi.
Ngạo Thiên gật đầu, giọng trầm thấp:
- Không sao là tốt rồi…
Hàn Lâm vừa vung tay vừa nói con dao trên tay cũng vung theo:
- Mà con Địa Tâm Xà kia… có vấn đề!
Ngạo Thiên liếc dao, nhíu mày:
- Cậu… bỏ dao xuống đã rồi nói!
Hàn Lâm nhìn xuống tay, như mới nhớ ra, cười khẽ:
- À, ờ… quên.
Anh đặt dao xuống bàn, rồi nghiêm túc tiếp lời:
- Bình thường đánh một con dị thú cấp C trở lên, chỉ cần một đội 5–10 người hơn nó một cấp là ổn. Hoặc một người vượt hơn hai cấp cũng được. Tôi hệ Băng, cậu hệ Lôi, đều bị nó khắc, nhưng dù sao cũng là hai chuẩn phong cấp A. Thế mà suýt nữa…
Ngạo Thiên ngắt lời, ánh mắt trở nên sắc bén:
- Hình dạng nó thì đúng là Địa Tâm Xà cấp C… nhưng sức mạnh thực tế đã tiệm cận cấp A rồi!
Không gian chợt lặng xuống. Cả hai đều hiểu—thế giới này… không còn đơn giản như trước nữa.
Hàn Lâm nhíu mày:
- Có lẽ là… đột biến!
Ngạo Thiên gật đầu.
- Nhưng có lẽ không phải đột biến tự nhiên. Tôi thấy lớp vảy dưới bụng nó có ánh kim, lại có cả luồng năng lượng cực kỳ bất thường… có lẽ đã bị gia cố hoặc cường hóa nhân tạo
Hàn Lâm trầm ngâm:
- Là do con người sao?
Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn bạn, ánh mắt sắc lạnh.
- Có thể là do người hoặc là… đã xuất hiện một loại dị thú có khả năng cường hóa cho dị thú khác
Hàn Lâm khựng lại:
- Dị thú…
Bỗng Ngạo Thiên đưa tay lên, ra hiệu yên nặng:
- Ai tới thăm sao không vào mà đứng ngoài đấy nghe lén vậy!
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra tay cầm theo túi cam, Hôm nay cô mặc chiếc váy màu lam, hở nhẹ hai bên vai, khiến vẻ đẹp của cô thêm phần thu hút. Cô cười ngượng:
- Tôi.. tôi..
Ngạo thiên thấy vậy trêu:
- Cô vẫn thích nghe lén như ngày nào nhỉ?
Yên Nhi ngượng chín mặt:
- Không phải tôi.. tôi thấy hai người đang nói chuyện cho lên mới không vào
Hàn Lâm với lấy cái nạng đứng dậy, khẽ nhíu mày rồi lắc đầu:
- Được rồi, có người đến rồi thì tôi đi trước. Không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa…
Yên Nhi luống cuống:
- Không có… không phải như anh nghĩ đâu!
Hàn Lâm không đáp, chỉ quay lưng chậm rãi bước ra cửa, giơ tay vẫy vẫy:
- Thôi, tôi về nghỉ trước đây, mệt rồi!
Ngạo Thiên bật cười:
- Mau cút!
Cánh cửa phòng khẽ khép lại. Chỉ còn lại hai người trong căn phòng yên tĩnh, không khí bỗng nhiên có chút ngượng ngập.
Yên Nhi tiến đến, đặt túi cam lên bàn, ngồi xuống ghế bên cạnh giường rồi chợt hỏi:
- À anh có ăn cam không? tôi lấy cho anh.
Ngạo Thiên khẽ lắc đầu:
- Cô cứ để đó, lát tôi ăn sau.. giờ chưa muốn ăn lắm!
Nghe vậy, Yên Nhi chỉ khẽ “ồ” một tiếng, rồi nhẹ đặt quả cam trở lại túi. Ánh mắt cô nhìn Ngạo Thiên, có phần dịu dàng:
- Anh sao rồi? Đỡ hơn chưa?
Ngạo Thiên tựa vào đầu giường, giọng trầm ổn:
- Không chết được.. chỉ là toàn thân đau nhức.
Ngạo Thiên như chợt nhớ ra gì dó rồi hỏi:
- À.. sao hôm trước cô đi nhanh vậy?
Yên Nhi đáp:
- Hôm ấy tôi đang đến trạm gác 21 thì gặp đội tuần tra từ trạm 23. Họ phát hiện có dao động bất thường nên đến kiểm tra, rồi vô tình gặp tôi. Sau đó, họ để lại hai người chở xe hàng về trạm 21, còn những người còn lại đưa tôi đi tìm mọi người.
Ngạo Thiên gật đầu khẽ:
- – À… ra vậy.
Nhưng rồi cậu lại nhíu mày, giọng nghiêm nghị hơn:
- Nhưng lần sau đừng hành động như vậy nữa. Nếu xe vận tải gặp sự cố, hoặc lỡ như đội tuần tra kia là giả mạo, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm. Cô có thể chỉ đường, nhưng tuyệt đối không được tự ý giao xe cho họ.
Yên Nhi cúi đầu, lí nhí:
- Nhưng… tôi lo cho mọi người mà…
Đột nhiên, Ngạo Thiên lớn tiếng, khiến cô giật mình:
- Yên Nhi! Cô có biết mọi người ở lại dùng chính mạng sống của mình để chặn dị thú cho cô rút lui! Nếu đội tuần tra kia là giả, nếu chúng tôi đều chết hết thì sao? Cô nghĩ lúc đó sự quay lại của cô còn ý nghĩa gì không? Chúng tôi chặn đường bằng máu để cô rời đi, còn cô thì quay lại chỉ để chết chung?
Yên Nhi mím môi, mắt đỏ hoe, giọng lạc đi:
- Nhưng.. nhưng tôi chỉ muốn giúp.. tôi không muốn bỏ mặc mọi người..
Ngạo Thiên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc lạnh, mà bình tĩnh:
- Nếu cô là người thường tôi không tránh, nhưng cô không phải người thường, cô là một quân nhân, cô không được hành động quá cảm tính.
Yên Nhi lau nước mắt, ánh mắt vẫn đỏ hoe đầy ủy khuất. Cô đứng dậy, giọng vẫn nghèn nghẹn nhưng rõ ràng hơn:
- Biết rồi.. dù sao anh cũng chỉ thấy tôi làm sai thôi mà..
Cô bước nhanh ra cửa, không quay đầu lại. Cánh cửa đóng lại “cạch” một tiếng, để lại căn phòng trống trải chỉ còn mình Ngạo Thiên và dư âm của cuộc đối thoại nặng nề vừa rồi.
Ngạo Thiên ngồi lặng người vài giây, ánh mắt dõi theo cánh cửa đã khép, rồi khẽ thở dài. Nhưng đúng lúc ấy—
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đầu, lẫn chút trêu chọc:
- Ký chủ lạnh lùng thật đấy!
Ngạo Thiên khẽ giật mình rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi:
- Ruốc cuộc cô là ai
Ngạo Thiên giật mình, toàn thân hơi căng lên, mắt đảo một vòng quanh phòng. Nhưng chỉ có sự yên tĩnh, không có ai ngoài cậu. Giọng nói kia… vang lên trực tiếp trong đầu cậu!
Cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại, giọng trầm xuống:
- Rốt cuộc.. cô là ai?
Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên lần nữa:
- Lần trước tình huống vội quá tôi còn chưa kịp giới thiêu, Tôi tên Tuyết Vân tinh linh của hệ thống Vô Danh!
Ngạo Thiên:
- Hệ thống vô danh lại là gì?
Tuyết vân: câu hỏi rất hay
Không gian khẽ rung lên. Trong khoảnh khắc, một làn sáng xanh tím mờ ảo như màn sương chợt lan tỏa trước mặt Ngạo Thiên, xoáy thành những vòng tròn ảo ảnh giữa không trung. Tia sáng uốn lượn như dòng dữ liệu sống, kết nối lại thành một bảng giao diện lơ lửng, mang vẻ lạnh lùng mà mê hoặc.
Dòng chữ “HỆ THỐNG VÔ DANH” hiện lên nơi trung tâm, ánh sáng chớp nháy nhẹ nhàng, phát ra âm vang nhẹ tựa tiếng ngân từ đá thạch anh. Các mục lệnh lần lượt hiện ra, mỗi biểu tượng như được khắc từ ánh trăng xanh, phản chiếu những vệt tím nhạt mơ hồ. Mọi thứ tĩnh lặng nhưng không hề chết chóc – mà như đang đón chào một sự thức tỉnh.
━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━
◇◆【 HỆ THỐNG VÔ DANH】◆◇
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
📢 *THÔNG BÁO HỆ THỐNG*
🔹 Bạn đã mở khóa: Giao diện [Nhiệm vụ]
🔹 Truy cập tạm thời vào: [Kho đồ] – [Chỉ số nhân vật]
🌌 Mạch dữ liệu đang đồng bộ hóa...
▌▌▌▌▌▌▌▌▌▌ 100%
✅ Giao diện đã được kích hoạt thành công.
→ Mở bảng điều khiển ngay?
[ MỞ NGAY ] [ ĐỂ SAU ]
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, rồi… đưa tay chạm nhẹ vào ô [MỞ NGAY] đang lơ lửng trước mặt.
Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào, toàn bộ giao diện phát sáng rực rỡ – như có dòng năng lượng vô hình tuôn trào ra từ hư không, xuyên qua từng lớp không gian. Trong chớp mắt, một tiếng “ting!” vang lên thanh thoát, kéo theo những đường dữ liệu màu lam tím tỏa ra, vẽ nên một bảng giao diện mới:
━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━
◇◆【 HỆ THỐNG VÔ DANH】◆◇
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
1. 🧍♂️ Thông tin ký chủ
2. 🎯 Nhiệm vụ
3. 🛒 Cửa hàng
4. 🎖️ Thành tích
5. 🏅 Danh hiệu
6. 🧾 Giao dịch
7. 🧰 Kho đồ
8. 🧬 Kỹ năng
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Ánh sáng mờ ảo chầm chậm tan vào không gian, để lại một bảng giao diện rõ ràng, gọn gàng.
Ngạo Thiên lướt qua các mục lệnh đang xoay chậm rãi trước mặt. Mỗi biểu tượng phát ra ánh sáng tím lam, mơ hồ như đang sống
Tuyết Vân cất giọng, dịu dàng mà chậm rãi:
- Bắt đầu từ mục số một đi kí chủ.
Ngạo Thiên đưa tay, chạm vào biểu tượng đầu tiên:
Trong khoảnh khắc, một loạt dòng dữ liệu trôi qua như dòng chảy ánh sáng.
Rồi bảng thông tin hiện ra:
━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━
【 THÔNG TIN KÝ CHỦ 】
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
👤 Tên: Ngạo Thiên
🔹 Giới tính: Nam
🔹 Tuổi: 19
🔹 LV: 231
🔹EXP: 2562
🔹 Chức nghiệp: [Chưa xác định]
🔹 Cấp dị năng: A
🔹 Tầng thực chiến: 2
🔹 Hệ năng lực chính: Lôi
🔹 Hệ kỹ năng phụ: [Chưa kích hoạt]
🔹 Lực chiến tổng hợp: 3.265
🔹 Tình trạng cơ thể: Thương tổn nhẹ – đang hồi phục
🔹 Tinh thần: Ổn định
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Ngạo Thiên chăm chú nhìn bảng chỉ số. Chợt cậu thấy dòng chức nghiệp: chưa xác định:
- Chức nghiệp? Tôi tưởng tôi là kiếm sĩ chứ!
Tuyết Vân đáp khẽ, giọng như đang nở một nụ cười:
- Đơn giản là cậu chưa được coi là kiếm sĩ
Khoé mắt Ngạo Thiên giật giật:
- Sét về kiếm thuật trong thế hệ trẻ ở vùng Tây mạc này chẳng có mấy người hơn được tôi
Tuyết Vân: cậu quá tạp nham lên không được tính là kiếm sĩ.
Ngạo Thiên: Tạp nham?
Tuyết Vân giọng đều đều đáp:
- Muốn được coi là chức nghiệp gì thì về kỹ năng đó phải vượt trội hơn hẳn các kỹ năng khác hoặc chỉ có một kỹ năng khác
Ngạo Thiên ra vẻ suy ngẫm một lúc rồi nói:
- thì kỹ năng dùng kiếm của tôi vượt trội mà
Tuyết Vân thấy vậy liền đọc một loạt kỹ năng của Ngạo thiên:
- Kỹ năng bắn súng cấp A
- Kỹ năng dùng kiếm cấp B+
- Kỹ năng chinh sát B+
- Kỹ năng lái xe cấp B
- Kỹ năng dùng dao cấp C
- …..
- Cậu nói xem đây không phải tạp nham thì là gì.
Ngạo Thiên trừng mắt nhìn chuỗi kỹ năng được Tuyết Vân đọc ra ( trên màn hình hệ thống):
- Cái gì mà tạp nham? Tôi gọi đó là đa dụng chiến thuật!
Tuyết Vân nhẹ giọng, đầy ý vị trêu chọc:
- Đúng, chính vì thế hệ thống không biết nên phân cậu vào nghề gì… nên đành tạm để “Chưa xác định”.
Ngạo Thiên:
- Vậy làm sao mới có chức nghiệp?
Tuyết Vân:
- Rất đơn giản. Trong quá trình hành động, nếu một loại kỹ năng vượt trội hoàn toàn, hệ thống sẽ tự động xác định chức nghiệp sơ khởi:
- Còn nếu… vẫn tiếp tục “ôm đồm” như hiện tại, thì xin chúc mừng — cậu có tiềm năng trở thành một Đa Năng Chiến Thủ
Ngạo Thiên hơi ngẩn ra:
- Nghe cũng ngầu mà…
Tuyết Vân bật cười, giọng nhẹ như gió lướt qua tán tuyết:
- Nghe thì ngầu thật… nhưng khó lắm đấy. Người chọn con đường đa năng cần có sức mạnh tổng hợp, tốc độ học kỹ năng cao, phản xạ chiến trường tốt, và khả năng ứng biến phi thường.
- Nhưng mà… cái gì cũng học thì cái gì cũng phải giỏi. Và cậu sẽ gặp giới hạn.
Ngạo Thiên hơi nheo mắt:
- Giới hạn?
Tuyết Vân:
- Đúng. Vì không có kỹ năng chủ đạo, nên điểm phát triển bị phân tán. Kết quả là gần như tất cả kỹ năng đều phải nâng lên cấp S mới đủ tiêu chuẩn thăng cấp.
- Trong khi các chức nghiệp chuyên biệt chỉ cần một nhánh kỹ năng lên cấp S là đã được xét thăng cấp. Đa Năng Chiến Thủ thì không.
- Nếu không đạt yêu cầu, mãi mãi chỉ dừng ở cấp A+
Ngạo Thiên xoa cằm, mắt ánh lên vẻ nghiền ngẫm:
- Ra là vậy..
- Thế còn.. cấp độ và kinh nghiệm thì sao?
Tuyết Vân trả lời ngay, giọng bình thản:
- LV – tức “Level” – là thước đo tổng thể năng lực hiện tại của cậu. Cứ mỗi 50 cấp sẽ tương đương với một chuẩn thực lực thời đại này.
- Hiện tại cậu là LV231, tương đương chuẩn cấp A – đã vượt xa người thường nhưng vẫn còn xa mới đến đỉnh.
- EXP – là điểm kinh nghiệm. Cậu có thể tích lũy nó thông qua diệt quái, hoàn thành nhiệm vụ, rèn luyện, học kỹ năng mới hoặc chiến đấu với người khác.
- Khi tích đủ EXP, cậu có thể tùy ý tăng cấp, hoặc dùng EXP để mua vật phẩm trong cửa hàng hệ thống – tất nhiên, chỉ với những món thuộc danh mục quy đổi được.
Ngạo Thiên: ò hiểu rồi.