Chương 3: Tầng Ngầm Số 3 – Bóng Tối Sắp Trỗi Dậy

Bầu trời đêm trùm xuống như một tấm lụa đen dày đặc, ánh trăng bị nuốt trọn bởi mây mù. Tại dãy núi ma uyển phía Bắc của Lam Tinh – nơi không người dám bén mảng, nơi chỉ có gió hú và tuyết lạnh làm bạn đồng hành – một người đang đứng lặng dưới vách núi cao ngất.

Mạc Cửu Dạ LV: 431

Dưới lớp áo choàng dài, tay cầm lá cờ ghi 4 chữ “Nghịch Thiên Cải Mệnh”, thân ảnh ấy như tan vào bóng tối, chỉ còn đôi mắt lặng như vực sâu, đột nhiên mở bừng.

…Ầm!

Mặt đất dưới chân hắn khẽ chấn động. Như có thứ gì đó vừa thở khẽ trong không gian. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tây

- Cuối cùng… cũng có kẻ đánh thức nó. – Giọng nói trầm đục vang lên trong lòng, xen lẫn vẻ chờ đợi.

Hắn lặng lẽ quay người, từng bước rời khỏi vách đá, bàn tay siết nhẹ lấy cán cờ sau đó nén đi, nhìn lên bầu trời:

- Sư phụ à người đó xuất hiện rồi.. con cũng tới lúc phải rời đi rồi.

Mạc Cửu Dạ không quay đầu, bước chân trầm ổn tiến vào màn sương núi lạnh lẽo, thân ảnh nhanh chóng bị nuốt chửng giữa làn gió gào rú.

Gió lùa qua, để lại những vệt gió hú ai oán như tiếng khóc của núi rừng.

Sau lưng hắn, bên vách đá nơi cờ “Nghịch Thiên Cải Mệnh” vừa cắm xuống… một vầng sáng tím chậm rãi lóe lên, rồi vụt tắt.

- Tựa như… một con mắt đang mở ra.

 

Cách xa ngàn dặm về phía Tây- Thành Bạch Dương

Ánh sáng tím nhạt của bình minh lần đầu len qua khung cửa sổ phòng bệnh hắt lên tường xi măng thô ráp. Ngạo Thiên ngồi trên giường vững chãi, bàn tay vẫn đặt trên chuôi kiếm mà mắt vẫn lơ đãng nhìn xa.

“Cạch..!”

Cửa phòng mở ra Hàn Lâm chống nang bước vào:

- Hôm qua cậu làm gì yên nhi vậy? hôm qua tôi đang ngồi ăn dưới tầng 1, đồ ăn vừa mới lên thì thấy yên nhi khóc chạy qua tôi gọi mà cô ấy không nghe, tôi chưa kịp động đũa phải bỏ bàn đuổi theo.

Ngạo Thiên liếc nhìn cậu một cái, giọng đều đều:

- Sau đó thì sao?

Hàn Lâm gãi đầu, vẻ lúng túng

- Ờ thì.. – Tôi đuổi theo nhưng bó bột một chân đuổi không kịp … nên quay lại ăn tiếp.

Cậu vừa nói vừa giơ chân quấn băng lên, mặt đầy vẻ cam chịu. Ngạo Thiên nhìn thoáng qua, rồi hơi nhếch môi:

- Đồ ăn còn nóng chứ!

Hàn Lâm: nóng thì vẫn còn nóng.. mà không đúng, đừng đánh trống lảng hôm qua cậu làm gì yên nhi.

Ngạo Thiên im lặng một lúc rồi chậm rãi kể lại

Hàn lâm đang ngồi thì bật đứng dậy:

- cậu.. cậu.. cậu!!!

- Cô ấy quay lại vì ai cậu chả lẽ không hiểu sao còn nặng lời như vậy.

Ngạo Thiên giọng lạnh tanh:

- Vì ai?

Hàn Lâm trừng mắt nhìn:

- cậu đừng có mà giả ngốc ở đây!

- Bình thường bao nhiêu cô gái theo đuổi cậu còn chẳng thèm liếc. Vậy mà riêng với Yên Nhi, suốt ngày cậu cứ trêu chọc cô ấy!

Ngạo Thiên giọng trầm xuống:

- Bên canh tôi.. quá nguy hiểm. Nếu cô cứ bốc đồng như vậy thì sẽ gặp.. rất nhiều nguy hiểm.

- Nếu cô ấy đủ lý trí, tôi có thể bảo vệ. Nhưng nếu không… tôi buộc phải đẩy cô ấy ra xa.

Hàn Lân ngồi xuống, giọng cũng dịu đi vài phần:

- Dù thể đi nữa thì.. thì cũng không lên nói tuyệt tình như thế! Cậu nghĩ cô ấy muốn bị gạt ra ngoài sao?

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt Ngạo Thiên, phân nửa sáng tối như chính cảm xúc trong lòng cậu lúc này.

Ngạo Thiên khẽ nhắm mắt, giọng nói chậm rãi vang lên, như tự nói với bản thân:

- Tôi thà là gạt cô ấy ra ngoài còn hơn.. để cô ấy gặp nguy hiểm.

Đội nhiên giọng tuyết vân vang lên:

- Cậu nghĩ đẩy cô ấy ra là cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm ư?

Ngạo Thiên giạt mình mở mắt nhìn Hàn Lâm hỏi:

- Cậu nghe thấy tiếng gì kì lạ không

Hàn lân ngẩn ra:

- Hả? Không có.. sao vậy?

Ngạo Thiên lắc đầu:

- Không có gì.. chắc tôi nghe nhầm

Trong đầu, giọng Tuyết Vân lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn:

- Giọng nói của tôi… và cả màn hình hệ thống… chỉ mình cậu có thể nghe thấy, nhìn thấy. 

Hàn Lâm đứng dậy, chống nạng lạch bạch đi về phía cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Cậu đừng có lờ đi nữa. Giữ cô ấy lại hay đẩy cô ấy ra thì cũng nghĩ nhanh lên đi… Đừng để đến lúc hối hận thì đã muộn.

Cánh cửa cạch một tiếng khép lại.

Chỉ còn mình Ngạo Thiên trong căn phòng. Gió buổi sớm lùa vào khe cửa, khiến tấm rèm cửa lay động nhè nhẹ.

Cậu chống tay đứng dậy, bước ra bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời:

— “Đừng để đến lúc hối hận thì đã muộn…” — 

Câu nói của Hàn Lâm cứ văng vẳng trong lòng cậu.

Tuyết Vân:

- Sao hả?vẫn còn phân vân à

Ngạo Thiên không đáp, chỉ khẽ nhíu mày. Giọng Tuyết Vân tiếp tục vang lên, lần này nhẹ như hơi thở:

- Ngươi luôn nghĩ đẩy Yên Nhi ra xa là cách để bảo vệ cô ấy.

- Nhưng thật sự khi cô ấy bị đẩy ra, cô ấy có an toàn hơn không?

- Khi bị đẩy ra, cô ấy sẽ buồn như thế nào…?

- Và nếu một lần nữa ngươi rơi vào nguy hiểm, cô ấy sẽ liều mạng ra sao…?

Ngạo Thiên khẽ siết chặt khung cửa sổ,. Gió sớm lùa qua mái tóc, mang theo hơi lạnh như xuyên vào tận lồng ngực

- Tôi… tôi cũng không biết nữa!

Giọng cậu khàn khàn, như lạc giữa mớ cảm xúc rối bời.

Tuyết Vân im lặng một thoáng, rồi nhẹ giọng nói:

- Cậu cứ từ từ mà suy nghĩ nhưng có Nghiệm vụ cần cậu đi làm

Tiếng búng tay “tách” 1 cái màn hình hệ thống hiện lên

━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━

📜 [Nhiệm vụ Chính Tuyến: Dị Biến Tầng Ngầm

Vị trí mới phát hiện: Trạm Gác Số 3 – Độ ưu tiên cấp A

 

Dữ liệu:

–sinh vật biến dị lạ xuất hiện bên dưới tầng ngầm.

– Một nhóm chiến binh đã mất tích hoàn toàn 12 phút trước.

Yêu cầu: tiêu diệt dị thú cứu nhóm chiến binh bị mắc kẹt

 

⏳ Thời gian còn lại: 20 giờ 58 phút

━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━

 

Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên

“Reng.. reng.. reng!”

 

Ngạo Thiên nghe máy:

- Chú ba, có chuyện gì không ạ?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, trầm và có phần căng thẳng:

- Ngạo Thiên à, chú biết cháu đang bị thương nhưng vừa nãy trạm gác số 3 bên phía bắc thành phát ra tín hiệu khẩn

- Bác có điều nhóm dị năng của gia tộc gồm 3 cấp B với 12 cấp chuẩn C thăm dò nhưng họ mất liên lạc rồi, nếu cháu khoẻ rồi thì có thể qua đây dẫn đội đi xem hộ bác không có 8 cấp B với 2 sơ cấp A

Ngạo Thiên suy nghĩ rồi trả lời:

- Vâng để cháu qua

Bác Ba của Ngạo Thiên ( Ngạo Dương ):

- vậy được 30 phút nữa ở cổng bắc nha!

Ngạo Thiên:

- vâng 30 phút nữa cháu qua.

Ngạo Thiên tắt máy, ánh mắt khẽ trầm xuống rồi thở dài một tiếng:

Tuyết Vân:

- sao vậy

Ngạo Thiên:

- Bác Ba là người cẩn thận, bình thường sẽ không để một người đang bị thương như tôi ra chiến tuyến.

- Phía sau chuyện chắc là có điều gì đó không thể để lộ.

30 phút sau – Cổng Bắc Thành Bạch Dương

Gió thổi từng cơn nhẹ mang theo cát bụi đỏ cam trên Tây Mạc. Ở cổng thành, một nhóm chiến binh dị năng mặc đồng phục xám bạc đang đứng thành hàng.

Ngay khi Ngạo Thiên xuất hiện, mọi người đều nhìn. Họ có vẻ không phục nhưng tất cả đều tỏ thái độ nghiêm túc, không kháng lệnh trừ khi quá vô lí.

Ngạo Dương – bác Ba của Ngạo Thiên –Dáng người cao gầy nhưng uy nghiêm đang đứng cạnh một chiếc xe bọc thép 6 bánh, gật đầu khi thấy cháu mình đến:

- Ừ, đúng giờ lắm. Dẫn đội này đi, ưu tiên tìm kiếm dấu vết đội trinh sát trước. Nếu dị thú quá mạnh thì rút ngay, không cần liều.

Sau đó ngạo thiên và các đội viên lên 3 chiếc xe bọc thép. Xe gầm rú, từng chiếc một lần lượt rời khỏi cổng Bắc, hướng về phía vùng rừng đá nơi trạm gác số 3 đang chờ…